狂狷


狂狷的组词


狂癖

kuáng pǐ

狂痴

kuáng chī

狂渎

kuáng dú

狂獒

kuáng áo

狂衅

kuáng xìn

狂澜

kuáng lán

狂侠

kuáng xiá

狂酒

kuáng jiǔ

狂诞

kuáng dàn

狂墨

kuáng mò

狂子

kuáng zǐ

狂海

kuáng hǎi

狂电

kuáng diàn

狂佻

kuáng tiāo

狂跌

kuáng diē

狂猾

kuáng huá

狂貙

kuáng chū

狂穉

kuáng zhì

狂煽

kuáng shān

狂稚

kuáng zhì

狂逸

kuáng yì

狂胆

kuáng dǎn

狂欢

kuáng huān

狂矢

kuáng shǐ

狂烧

kuáng shāo

狂獐

kuáng zhāng

狂吟

kuáng yín

狂涛

kuáng tāo

狂药

kuáng yào

狂人

kuáng rén

狂波

kuáng bō

狂儁

kuáng jùn

狂疾

kuáng jí

狂逆

kuáng nì

狂吠

kuáng fèi

狂贱

kuáng jiàn

狂噬

kuáng shì

狂惑

kuáng huò

狂暴

kuáng bào

狂简

kuáng jiǎn

狂谲

kuáng jué

狂犬

kuáng quǎn

狂肆

kuáng sì

狂荡

kuáng dàng

狂且

kuáng qiě

狂风

kuáng fēng

狂汉

kuáng hàn

狂笑

kuáng xiào

狂刀

kuáng dāo

狂劣

kuáng liè

狂乖

kuáng guāi

狂言

kuáng yán

狂闇

kuáng ān

狂热

kuáng rè

狂话

kuáng huà

狂霖

kuáng lín

狂蹶

kuáng juě

狂流

kuáng liú

狂名

kuáng míng

狂瘈

kuáng zhì

狂丝

kuáng sī

狂烈

kuáng liè

狂悻

kuáng xìng

狂艳

kuáng yàn

狂妄

kuáng wàng

狂謼

kuáng hū

狂病

kuáng bìng

狂游

kuáng yóu

狂猎

kuáng liè

狂达

kuáng dá

狂獧

kuáng juàn

狂怪

kuáng guài

狂醒

kuáng xǐng

狂背

kuáng bèi

狂华

kuáng huá

狂才

kuáng cái

狂怀

kuáng huái

狂梦

kuáng mèng

狂虐

kuáng nüè

狂怒

kuáng nù

狂缪

kuáng miù

狂憃

kuáng chōng

狂友

kuáng yǒu

狂闹

kuáng nào

狂僭

kuáng jiàn

狂飞

kuáng fēi

狂尘

kuáng chén

狂举

kuáng jǔ

狂啸

kuáng xiào

狂荒

kuáng huāng

狂宕

kuáng dàng

狂山

kuáng shān

狂奔

kuáng bēn

狂叫

kuáng jiào

狂戆

kuáng gàng

狂浪

kuáng làng

狂死

kuáng sǐ

狂悍

kuáng hàn

狂叟

kuáng sǒu

狂劲

kuáng jìn

狂酲

kuáng chéng

狂逞

kuáng chěng

狂刃

kuáng rèn

狂勇

kuáng yǒng

狂击

kuáng jī

狂禅

kuáng chán

狂瞀

kuáng mào

狂直

kuáng zhí

狂草

kuáng cǎo

狂恣

kuáng zì

狂靠

kuáng kào

狂谬

kuáng miù

狂剧

kuáng jù

狂愚

kuáng yú

狂魄

kuáng pò

狂鞭

kuáng biān

狂书

kuáng shū

狂易

kuáng yì

狂躁

kuáng zào

狂吼

kuáng hǒu

狂疏

kuáng shū

狂徒

kuáng tú

狂顾

kuáng gù

狂葩

kuáng pā

狂犘

kuáng má

狂獝

kuáng xù

狂心

kuáng xīn

狂醉

kuáng zuì

狂狂

kuáng kuáng

狂趭

kuáng jiào

狂傲

kuáng ào

狂越

kuáng yuè

狂走

kuáng zǒu

狂蔽

kuáng bì

狂为

kuáng wéi

狂颠

kuáng diān

狂豪

kuáng háo

狂佞

kuáng nìng

狂骋

kuáng chěng

狂夫

kuáng fū

狂潮

kuáng cháo

狂会

kuáng huì

狂勷

kuáng xiāng

狂稺

kuáng zhì

狂愎

kuáng bì

狂慧

kuáng huì

狂节

kuáng jié

狂进

kuáng jìn

狂誖

kuáng bèi

狂矞

kuáng yù

狂谈

kuáng tán

狂客

kuáng kè

狂狯

kuáng kuài

狂笔

kuáng bǐ

狂纵

kuáng zòng

狂童

kuáng tóng

狂率

kuáng lǜ

狂攘

kuáng rǎng

狂伧

kuáng chen

狂狡

kuáng jiǎo

狂戾

kuáng lì

狂异

kuáng yì

狂士

kuáng shì

狂野

kuáng yě

狂鲰

kuáng zōu

狂想

kuáng xiǎng

狂颷

kuáng biāo

狂鸟

kuáng niǎo

狂乱

kuáng luàn

狂風

kuáng fēng

狂呼

kuáng hū

狂喉

kuáng hóu

狂蔓

kuáng màn

狂趡

kuáng cuǐ

狂憨

kuáng hān

狂飙

kuáng biāo

狂蠢

kuáng chǔn

狂谋

kuáng móu

狂猘

kuáng zhì

狂态

kuáng tài

狂瞽

kuáng gǔ

狂僻

kuáng pì

狂恠

kuáng guài

狂放

kuáng fàng

狂歌

kuáng gē

狂噪

kuáng zào

狂狺

kuáng yín

狂疎

kuáng shū

狂望

kuáng wàng

狂厉

kuáng lì

狂生

kuáng shēng

狂狷

kuáng juàn

狂迷

kuáng mí

狂气

kuáng qi

狂花

kuáng huā

狂慢

kuáng màn

狂扫

kuáng sǎo

狂瘖

kuáng yīn

狂昏

kuáng hūn

狂锋

kuáng fēng

狂号

kuáng hào

狂饮

kuáng yǐn

狂泉

kuáng quán

狂竖

kuáng shù

狂喜

kuáng xǐ

狂悖

kuáng bèi

狂者

kuáng zhě

狂勃

kuáng bó

狂鄙

kuáng bǐ

狂突

kuáng tū

狂险

kuáng xiǎn

狂斐

kuáng fěi

狂孽

kuáng niè

狂呓

kuáng yì

狂奴

kuáng nú

狂章

kuáng zhāng

狂喊

kuáng hǎn

狂悸

kuáng jì

狂水

kuáng shuǐ

狂兴

kuáng xīng

狂儿

kuáng ér

狂发

kuáng fā

狂慝

kuáng tè

狂嗥

kuáng háo

狂蛊

kuáng gǔ

狂贼

kuáng zéi


刚狷

gāng juàn

骄狷

jiāo juàn

躁狷

zào juàn

清狷

qīng juàn

狂狷

kuáng juàn

高狷

gāo juàn

褊狷

biǎn juàn

轻狷

qīng juàn

愚狷

yú juàn

灵狷

líng juàn

隘狷

ài juàn

上一组词:骄狷
下一组词:狷狂

更多狂的组词

狂狷的意思


词语解释:

1.亦作“狂獧”。指志向高远的人与拘谨自守的人。
2.狂妄褊急。书疏中常用作谦辞。
3.洁身自好。
4.放纵,不遵礼法。
5.指放纵而不遵礼法的人。
6.指犯分跋扈。

引证解释:

⒈ 亦作“狂獧”。

⒉ 指志向高远的人与拘谨自守的人。

引《论语·子路》:“子曰:‘不得中行而与之,必也狂狷乎!狂者进取,狷者有所不为也。’”
何晏集解引包咸曰:“中行,行能得其中者,言不得中行则欲得狂狷者。狂者,进取於善道。狷者,守节无为。欲得此二人者,以时多进退,取其恆一。”
《孟子·尽心下》:“孔子不得中道而与之,必也狂獧乎!狂者进取,獧者有所不为也。”
焦循正义:“此亦见《论语·子路篇》,獧作‘狷’。”
南朝梁任昉《为范尚书让吏部封侯第一表》:“臣素门凡流,轮翮无取,进谢中庸,退慙狂狷。”
明黄绾《明道编》卷六:“孔子取狂獧,以其无利欲之心,便可以进道,非谓狂獧足以尽道。”
柳亚子《哭仲穆》诗:“相逢乍忆过江年,狂狷殊途笑我颠。”

⒊ 狂妄褊急。书疏中常用作谦辞。

引《汉书·刘辅传》:“臣闻明王垂宽容之听,崇諫争之官,广开忠直之路,不罪狂狷之言。”
唐杜牧《上李太尉论北边事启》:“伏惟特宽狂狷,不赐诛责,生死荣幸,无任感恩攀恋惶惧汗慄之至。”
宋朱熹《与陈丞相书》:“然熹之狂獧朴愚,不堪世用,明公知之,盖有素矣。”

⒋ 洁身自好。

引晋葛洪《抱朴子·逸民》:“昔狂狷华士……隐於海隅,而太公诛之。”
宋叶适《上西府书》:“伏念天子明圣……於是屡下直言之詔,招採山巖遁逸之士,狂狷朴野之人。”
清姚鼐《赠侍潞川》诗:“走昔少年时,志尚在狂狷。”

⒌ 放纵,不遵礼法。

引北魏郦道元《水经注·江水三》:“﹝禰衡﹞恃才倜儻,肆狂狷于无妄之世。”
宋苏轼《上富丞相书》:“昔范公收天下之士,不考其素,苟可用者,莫不咸在,虽其狂獧无行之徒,亦自效于下风。”
瞿秋白《十月革命前俄罗斯文学》七:“使读者感觉他那些矫激的愤世嫉俗的狂狷行为,确是为环境所压迫,不得不发的。”

⒍ 指放纵而不遵礼法的人。

引唐李绅《州中小饮便别牛相》诗:“从此别离长酩酊, 洛阳狂狷任椎埋。”

⒎ 指犯分跋扈。

引汉桓宽《盐铁论·讼贤》:“引之不来,推之不往,狂狷不逊,忮害不恭,刻轢公主,侵陵大臣。”
《后汉书·李固传》:“固受任之后,东南跋扈,两州数郡,千里萧条,兆人伤损,大化陵遟,而詆疵先主,苟肆狂狷。”

国语词典:

过于激进与过于保守的人。

网络解释:

狂狷 (汉语词汇)

古意:1.形容人具有不拘一格,积极进取而又洁身自好的品性,也指具有如此品性的人2.好高骛远的人和拘谨自守的人,亦指具有如此品性的人。今意:多在网络中使用,形容人气质豪放不羁而行为有礼。
更多狷的组词

狂狷详细解释


读音:kuáng

狂kuáng(1)(形)精神失常;疯狂:发~|丧心病~。(2)(形)猛烈;声势大:~风|~奔的马。(3)(形)纵情地、无拘束地(多指欢乐):~喜|~欢。(4)(形)狂妄:~言。

读音:juàn

狷juàn(1)(形)性情急躁。(2)(形)性情正直;不肯同流合污。

组词网         Sitemap    Baidunews
ALL right @ 2025