tàn jiā
tàn chà
tàn bēi
tàn là
tàn yù
tàn shì
tàn tì
tàn kū
tàn jiǎng
tàn cí
tàn jiē
tàn shǎng
tàn cí
tàn ài
tàn è
tàn xī
tàn yì
tàn guài
tàn fèng
tàn hèn
tàn zàn
tàn yù
tàn wū
tàn huǐ
tàn pèi
tàn xī
tàn kǎi
tàn qí
tàn fú
tàn jué
tàn měi
tàn chàng
tàn yǎng
tàn hài
tàn fú
tàn qiǎo
tàn hàn
tàn mù
tàn wǎn
tàn qì
tàn mín
tàn xiǎng
tàn kuì
tàn yà
tàn xī
tàn shāng
tàn yuàn
tàn dào
tàn fèn
lián xī
diào xī
mǐn xī
zhòng xī
bēi xī
mǐn xī
kǔ xī
chàng xī
àn xī
bǎo xī
téng xī
ào xī
āi xī
mǐn xī
kài xī
mǐn xī
chǒng xī
zhēn xī
zhěn xī
ài xī
lìn xī
gǒu xī
jìn xī
ài xī
liàn xī
qiè xī
jǐn xī
tòng xī
wǎn xī
fǔ xī
bì xī
wǎn xī
tàn xī
qiàn xī
jì xī
hù xī
bǎo xī
bù xī
lìn xī
shèn xī
gù xī
lìn xī
lián xī
jiāng xī
hàn xī
kǎi xī
shěng xī
dào xī
guì xī
pāi xī
wǎn xī
kě xī
yuàn xī
jiē xī
kuì xī
叹惜tànxī
(1) 慨叹而惋惜
例功亏一篑,令.人叹惜英sigh with regret⒈ 嗟叹惋惜。
引唐韩愈《奉和李相公题萧家林亭》:“山公自是林园主,叹惜前贤造作时。”
明方孝孺《答阌乡叶教谕书》:“或门人故交,发其所藴而叹惜其遭逢。”
《三国演义》第九回:“﹝貂蝉﹞车已去远, 布缓轡於土冈之上,眼望车尘,叹惜痛恨。”
孙中山《建国方略·有志竟成》:“惟庚子失败之后,则鲜闻一般人之恶声相加,而有识之士,且多为吾人扼腕叹惜,恨其事之不成矣。”
⒉ 赞叹。
引《南史·刘勔传》:“苞居官有能名,性和直,与人交,面折其非,退称其美,士友咸以此叹惜之。”
唐杜甫《寄高三十五书记》诗:“叹惜高生老,新诗日又多。”
嗟叹、惋惜。 唐殷璠《河岳英灵集·王昌龄》:“奈何晚节不矜细行,谤议沸腾,垂歷遐荒,使知音者嘆惜。”
宋司马光《涑水记闻·逸文》:“王魏公与杨文公大年友善,疾篤,延大年于卧内草遗奏,言忝为宰相,不可以将尽之言为宗亲求官,止敍生平遭遇之意。表上, 真宗嘆惜之,遽遣就第,取子弟名数録进。”
明王守仁《传习录》卷上:“子贡多学而识,在闻见上用功, 颜子在心地上用功,故圣人问以啟之,而子贡所对,又只在知见上,故圣人嘆惜之,非许之也。”
郭沫若《落叶·第二十五信》:“我自己要战胜到底,最后要在费了一切的努力才刚好打倒了的强敌的尸上要追慕他,要叹惜他的败北,而洒雪纯真的眼泪。”
怨叹惋惜。