qìng kòng
qìng jiā
qìng qióng
qìng juàn
qìng jìn
qìng shé
qìng kuì
qìng fá
qìng xuán
qìng kōng
qìng shū
qìng jìng
qìng tuó
qìng rǎng
qìng tǔ
qìng yǔ
qìng jué
qìng lù
qìng shù
qìng náng
qìng lì
qìng xīn
qìng jié
qìng rán
qìng shēn
qìng dì
qìng kùn
níng jié
kuàng jié
mó jié
jí jié
bā jié
xuè jié
sī jié
jiǎn jié
qīng jié
hé jié
hè jié
jiāo jié
qióng jié
fá jié
qū jié
xū jié
bèi jié
bēng jié
qióng jié
shū jié
jué jié
kuì jié
lì jié
pín jié
gān jié
láo jié
duàn jié
pí jié
zhǎn jié
gào jié
dān jié
qiú jié
kōng jié
shuāi jié
hào jié
qìng jié
fěng jié
kū jié
kè jié
jìn jié
dān jié
jiǒng jié
⒈ 空竭;匮乏。多指财物。
引《晋书·吕纂载记》:“比年多事,公私罄竭,不深根固本,恐为患将来。”
唐玄奘《大唐西域记·摩揭陀国上》:“遭风失路,波涛飘浪,时经三岁,资粮罄竭,糊口不充。”
清曾国藩《江忠烈公神道碑铭》:“城无见粮,药铅罄竭。”
⒉ 竭尽;用尽。
引唐无名氏《迷楼记》:“帝日夕沉荒於迷楼,罄竭其力,亦多倦怠。”
《水浒传》第八二回:“今欲罄竭资财,买市十日,收拾已了,便当尽数朝京,安敢迟滞。”
清蒲松龄《聊斋志异·诗谳》:“吴亦自分必死,嘱其妻罄竭所有,以济煢独。”
⒊ 尽心竭力。
引《旧唐书·哀帝纪》:“罔思罄竭,唯贮姦邪,虽已謫於遐方,尚难宽於国典。”
宋王安石《笏记》:“誓当罄竭,仰称龙光。”
用完、竭尽。《晋书.卷一二二.吕纂载记》:「比年多事,公私罄竭。」《宋史.卷三八八.李浩传》:「反复数千言,倾倒罄竭,见者悚栗。」也作「罄尽」。