sì hàn
sì jì
sì lì
sì chǎn
sì fǎ
sì mǔ
sì shì
sì nüè
sì shǒu
sì huī
sì fāng
sì xiǎng
sì nán
sì yè
sì fù
sì hòu
sì jūn
sì gōng
sì xī
sì sūn
sì huáng
sì tǒng
sì měi
sì xù
sì lín
sì yīng
sì fèng
sì chéng
sì wèi
sì zǐ
sì chǎn
sì wǔ
bǎi xiǎng
xī xiǎng
liú xiǎng
xuān xiǎng
tuí xiǎng
jí xiǎng
léi xiǎng
lì xiǎng
fāng xiǎng
pào xiǎng
bì xiǎng
fú xiǎng
guài xiǎng
zhèn xiǎng
jiā xiǎng
jù xiǎng
míng xiǎng
huí xiǎng
jìng xiǎng
xíng xiǎng
cuì xiǎng
pèng xiǎng
qiè xiǎng
miào xiǎng
lì xiǎng
jiāo xiǎng
tuí xiǎng
wén xiǎng
jì xiǎng
xī xiǎng
xī xiǎng
yìng xiǎng
jī xiǎng
shī xiǎng
zuò xiǎng
bào xiǎng
guǎn xiǎng
yín xiǎng
gǔ xiǎng
jiē xiǎng
zhēn xiǎng
jiāo xiǎng
āi xiǎng
shuò xiǎng
hú xiǎng
shuāng xiǎng
fàn xiǎng
gēng xiǎng
xiāo xiǎng
xì xiǎng
chóng xiǎng
dùn xiǎng
chén xiǎng
bàn xiǎng
gē xiǎng
sì xiǎng
yīn xiǎng
qí xiǎng
hōng xiǎng
bēi xiǎng
zhà xiǎng
kēng xiǎng
yú xiǎng
zhuī xiǎng
gǔ xiǎng
tān xiǎng
jí xiǎng
fán xiǎng
nuò xiǎng
qīng xiǎng
fēng xiǎng
shān xiǎng
yǐng xiǎng
hū xiǎng
fán xiǎng
chí xiǎng
fēi xiǎng
qióng xiǎng
fǎn xiǎng
kōng xiǎng
tóng xiǎng
juàn xiǎng
fàn xiǎng
shēng xiǎng
duàn xiǎng
⒈ 谓继承前人的事业,如响应声。多用于诗文方面。
引《文选·沉约<宋书·谢灵运传论>》:“若夫平子艷发,文以情变,絶唱高踪,久无嗣响。”
张铣注:“艷,美也。言张平子文章之美,无能继其音响。”
清陈廷焯《白雨斋词话》卷五:“子薪年逾四十,始习倚声,学力未充,而才气甚旺,使天假之年,未始不可为迦陵嗣响。”
况周颐《蕙风词话续编》卷一:“诗餘者,古诗之苗裔也。语其正则南唐二主为之祖,至漱玉、淮海而极盛, 高史其嗣响也。”
比喻能继续前人的事业。
嗣sì(1)本义:诸候传位给嫡长子。(2)(动)接续;继承。(3)(名)子孙。
响读音:xiǎng响(1)本义:(名)回声。~应|影~。(2)(动)发出声音:铃声~了。(3)(动)使发出声音:~枪|~锣。(4)(形)响亮:号声真~。(5)(名)声音:声~|~动。