sūn jīn
sūn shū
sūn áo
sūn hóng
sūn móu
sūn shān
sūn zēng
sūn xù
sūn cí
sūn cáo
sūn liú
sūn yáng
sūn nǚ
sūn xù
sūn cí
sūn páng
sūn xǔ
sūn nān
sūn yè
sūn jiē
sūn wú
sūn luò
sūn shí
sūn xī
sūn láng
sūn ér
sūn sūn
sūn zǐ
sūn yǒu
sūn fù
sūn zhī
sūn mèng
nán zhī
shù zhī
xì zhī
guì zhī
cè zhī
zhè zhī
yā zhī
chūn zhī
pián zhī
jiū zhī
bǎi zhī
yā zhī
shuāng zhī
jiǎn zhī
nèn zhī
qī zhī
nìng zhī
fù zhī
xún zhī
gù zhī
jiāo zhī
wēi zhī
qióng zhī
tiān zhī
pán zhī
niè zhī
lián zhī
liǔ zhī
hóng zhī
jīn zhī
dòu zhī
bié zhī
gàn zhī
fēng zhī
luán zhī
lì zhī
fēng zhī
chā zhī
qióng zhī
huā zhī
qiāng zhī
lún zhī
qiú zhī
héng zhī
xī zhī
shēn zhī
kū zhī
zhú zhī
běn zhī
niǎn zhī
líng zhī
qióng zhī
chuí zhī
yā zhī
fēn zhī
gōu zhī
gāo zhī
jiǔ zhī
sǎn zhī
zhé zhī
kē zhī
qióng zhī
chán zhī
fán zhī
yīng zhī
kē zhī
fán zhī
niè zhī
tiáo zhī
jīng zhī
yè zhī
líng zhī
páng zhī
xiāng zhī
xiāng zhī
huáng zhī
yáng zhī
sūn zhī
jiū zhī
chán zhī
lì zhī
xíng zhī
guǒ zhī
yī zhī
zhuó zhī
táo zhī
dì zhī
jǐ zhī
huáng zhī
dān zhī
⒈ 从树干上长出的新枝。
引《太平御览》卷九五六引汉应劭《风俗通》:“梧桐生於嶧山阳巖石之上,採东南孙枝为琴,声甚清雅。”
《古文苑·沉约<箎>诗》:“江南簫产地,妙响发孙枝。”
章樵注:“诗言江南之地,产竹多良,可为乐器,孙枝又其特异者也。”
唐元稹《桐花诗》序:“及今六年,詔许西归,去时桐树上孙枝已拱矣。”
宋苏轼《次韵子由送千之侄》诗:“江上松楠深復深,满山风雨作龙吟。年来老干都生菌,下有孙枝欲出林。”
清陈康祺《郎潜纪闻》卷六:“﹝潭柘寺﹞有银杏一株,大合抱。 圣祖临幸寺中,树发孙枝一。 高宗再幸,又发孙枝一。”
⒉ 喻孙儿。
引宋陆游《三三孙十月九日生日翁翁为赋诗为寿》:“正过重阳一月时,龟堂驩喜抱孙枝。”
明高明《琵琶记·高堂称寿》:“惟愿取连理芳年,得早遂孙枝荣秀。”
树上新长的嫩枝。
1. 儿子的儿子:孙子。孙女。
2. 跟孙子同辈的亲属:外孙。侄孙(侄儿的子女)。
3. 孙子以后的各代:曾(zēng )孙(孙子的子女)。玄孙(曾孙的子女)。子孙(儿子和孙子,泛指后代)。王孙(贵族的子孙后代)。
4. 植物再生成孳生的:孙竹(竹的枝根末端所生的竹)。
5. 姓。
枝读音:zhī[ zhī ]1. 由植物主干上分出来的茎条:树枝。枝干(gàn )。竹枝。节外生枝。枝柯。枝节(a.由一件事生发的其他问题;b.细碎的,不重要的)。
2. 量词,指杆形的:一枝铅笔。
3. 古同“支”,支持,分支。