cún wáng
fù wáng
yì wáng
shāng wáng
yāo wáng
dùn wáng
cuàn wáng
zhòu wáng
fàng wáng
lòu wáng
qī wáng
jiàn wáng
bèng wáng
mǐn wáng
wèi wáng
yōu wáng
gù wáng
fèi wáng
piān wáng
pò wáng
hào wáng
shuāi wáng
quē wáng
sǐ wáng
bào wáng
luàn wáng
wǎng wáng
sàng wáng
chāng wáng
huāng wáng
mí wáng
chuí wáng
sī wáng
gù wáng
bō wáng
shī wáng
bài wáng
wēi wáng
bēn wáng
diāo wáng
zǒu wáng
yāo wáng
tuī wáng
zài wáng
dào wáng
liǎng wáng
jí wáng
jiān wáng
chú wáng
zhuī wáng
jiù wáng
zhuì wáng
cán wáng
hòu wáng
lòu wáng
yān wáng
pàn wáng
lún wáng
dān wáng
xìng wáng
duàn wáng
bēn wáng
cǎn wáng
sān wáng
liú wáng
jiān wáng
de wáng
shēn wáng
jué wáng
wǔ wáng
miè wáng
xùn wáng
yǔn wáng
táo wáng
guāi wáng
xīng wáng
yāng wáng
zhǐ wáng
kōng wáng
yí wáng
xiāo wáng
diāo wáng
zhèn wáng
huì wáng
bū wáng
lěi wáng
dào wáng
chū wáng
pàn wáng
diāo wáng
huǐ wáng
huī wáng
héng wáng
xuē wáng
chāng wáng
qīng wáng
⒈ 谓因受束缚而致丧失。
引《孟子·告子上》:“则其旦昼之所为,有梏亡之矣。”
孙奭疏:“梏,手械也。利欲之制善,使不得为,犹梏之制手也。”
一说:梏,搅。“梏亡”谓因受利欲搅扰而丧失本性。参阅赵岐注及焦循正义。 严复《救亡决论》:“乃今者,当其做秀才之日,务必使之习为剿窃诡随之事,致令羞恶是非之心,旦暮梏亡,所存濯濯。”
⒉ 泛指丧失。
引鲁迅《而已集·当陶元庆君的绘画展览时》:“陶元庆君的绘画,是没有这两重桎梏的。就因为内外两面,都和世界的时代思潮合流,而又并未梏亡中国的民族性。”
为利欲所蒙蔽而丧失本性。
梏gù(名)古代拘住罪人两手的刑具。
亡读音:wáng,wú[ wáng ]1. 逃:逃亡。流亡。
2. 失去:亡佚。亡羊补牢。
3. 死:伤亡。死亡。
4. 灭:灭亡。亡国奴。救亡。兴亡。