cháo gòng
āi gòng
yù gòng
jìn gòng
nà gòng
dǐ gòng
shū gòng
fèng gòng
yōu gòng
yóu gòng
xuǎn gòng
bīn gòng
cáo gòng
chǔ gòng
fù gòng
táng gòng
hǎi gòng
shǎng gòng
pín gòng
bá gòng
xī gòng
jiǔ gòng
bié gòng
tǔ gòng
qì gòng
shān gòng
kuǎn gòng
chū gòng
wù gòng
lì gòng
tōng gòng
shì gòng
shí gòng
huò gòng
chēn gòng
gòng gòng
zhí gòng
bāo gòng
wáng gòng
jiù gòng
suì gòng
pìn gòng
rù gòng
chēn gòng
zhí gòng
zhèng gòng
kuāng gòng
cì gòng
chōng gòng
chūn gòng
bān gòng
gòng gòng
dì gòng
zǐ gòng
zū gòng
ēn gòng
kǔ gòng
qiū gòng
kǎo gòng
xiū gòng
jì gòng
lǐn gòng
xiāng gòng
yīng gòng
fù gòng
cái gòng
jī gòng
sì gòng
cái gòng
zhēn gòng
quán gòng
jiě gòng
bì gòng
yóu gòng
kē gòng
jiǎng gòng
fú gòng
⒈ 供王接待宾客用的贡物,指皮帛丝麻之属。
引《周礼·天官·大宰》:“以九贡致邦国之用,一曰祀贡,二曰嬪贡。”
郑玄注:“嬪,故书作宾……谓嬪贡丝枲。”
王引之《经义述闻·周官上》:“祀与宾相对为文,其为宾客之事明甚……祀贡以供王祭祀之事,宾贡以供王宾客之事,非谓诸侯来宾而贡之,因谓之宾贡也。”
王引之《经义述闻·周官上》:“宾本字也,嬪借字也,读当如其本字,不当依借字为解。”
嫔pín(名)〈书〉皇帝的妾;皇宫中的女官。
贡读音:gòng贡gòng(1)(名)贡品;古代臣民或属国献给帝王的物品:~品。(2)(动)封建时代称选拔(人才);推荐给朝廷:~生。(3)姓。