dàn duì
dàn bó
dàn yàng
dàn duì
dàn yàn
dàn dàn
dàn mò
dàn wèi
tán tái
dàn máng
dàn rú
dàn yǎ
dàn huà
dàn yàn
dàn dàn
dàn zāi
dàn duò
dàn huái
dàn zhù
dàn lǜ
dàn nìng
dàn jiǎn
dàn yě
dàn níng
dàn zhù
dàn yàn
dàn rán
dàn tuó
dàn gǎn
dàn yuǎn
dàn báo
dàn dàng
lǚ bó
qī bó
yàng bó
wěi bó
kào bó
jī bó
yān bó
xiē bó
luò bó
qì bó
fǎng bó
dàn bó
mò bó
máo bó
shāo bó
zhù bó
fàn bó
zhàn bó
jìng bó
shuǐ pō
liú bó
còu bó
píng bó
tún bó
pán bó
pāo bó
jì bó
chōng bó
dàn bó
fēn bó
yě bó
ān bó
niǎo bó
yuān bó
cóng bó
xuán bó
xū bó
gū bó
chéng bó
jì bó
piāo bó
guī bó
sù bó
dìng bó
jì bó
shāo bó
jìng bó
yù bó
jī bó
qiū bó
yǐ bó
hòu bó
pán bó
jìn bó
ōu bó
fān bó
tíng bó
hú pō
cún bó
píng bó
piāo bó
澹泊dànbó
(1) 恬hAo86.淡寡欲;不追求名利
英not seek fame and wealth⒈ 恬淡寡欲。
引《汉书·叙传上》:“若夫严子者,絶圣弃智,修生保真,清虚澹泊,归之自然。”
晋陶潜《闲情赋》:“检逸辞而宗澹泊,始则荡以思虑,而终归闲正。”
宋苏轼《赵德麟字说》:“今君学道观妙,澹泊自守,以富贵为浮云。”
谢无量《西湖旅兴寄怀伯兄五十韵》:“荡心归澹泊,屏足谢拘孪。”
⒉ 清淡;不浓烈。
引唐韦应物《闲居赠友》诗:“园庐既芜没,烟景空澹泊。”
宋司马光《李花》诗:“嘉李繁相倚,园林澹泊春。”
⒊ 朴实。
引唐罗隐《寄崔庆孙》诗:“交情澹泊应长在,俗态流离且勉旃。”
明方孝孺《宁野轩铭》:“《大雅》之音,澹泊无华。”
⒋ 清贫。
引明王冕《江南妇》诗:“江南妇,何辛苦!田家澹泊时将雨,敝衣零落面如土。”
⒌ 动荡起伏貌。
引宋苏轼《答张文潜书》:“其文如其为人,故汪洋澹泊,有一唱三嘆之声。”
明徐复祚《投梭记·出守》:“长江澹泊孤云没, 伯符霸业空悲咽。”
恬静而不慕名利。《汉书.卷一○○.叙传上》:「清虚澹泊,归之自然,独师友造化,而不为世俗所役者也。」晋.陶渊明〈闲情赋序〉:「检逸辞而宗澹泊,始则荡以思虑,而终归闲正。」也作「淡泊」。
1. 恬静、安然的样子:澹泊。澹漠。澹薄。恬澹。
2. 水波纡缓的样子:澹淡。澹澹。
泊读音:bó,pō[ bó ]1. 停船靠岸:泊船。泊位(航运上指港区能停靠船泊的位置)。停泊。
2. 停留:飘泊。
3. 〔落(luò)泊〕见“落1”。
4. 安静:淡泊(亦作“澹泊”)。