chǎn rén
chǎn dú
chǎn hài
chǎn huò
chǎn jìng
chǎn jìng
chǎn jí
chǎn xiào
chǎn kǒu
chǎn wěi
chǎn qǔ
chǎn dé
chǎn jì
chǎn sù
chǎn shī
chǎn fū
chǎn zǒu
chǎn yú
chǎn cè
chǎn àn
chǎn xīn
chǎn yán
chǎn yǔ
chǎn shǒu
chǎn fèng
chǎn bǐ
chǎn àn
chǎn báo
chǎn shì
chǎn gǔ
chǎn xié
chǎn gēng
chǎn lèi
chǎn yì
chǎn mào
chǎn xùn
chǎn mèi
chǎn cí
chǎn fù
chǎn zhà
chǎn dú
chǎn jiāo
chǎn zào
chǎn wěi
chǎn tóu
chǎn màn
chǎn shùn
chǎn wàng
chǎn mào
chǎn nìng
chǎn shuō
chǎn qū
chǎn chán
chǎn guǐ
chǎn yù
chǎn qiǎo
chǎn kuáng
chǎn ěr
chǎn zǐ
chǎn màn
chǎn xiá
chǎn róng
chǎn mù
chǎn yòu
sì dú
wǎng dú
xiè dú
màn dú
guā dú
qīng dú
huì dú
chǎn dú
hé dú
chén dú
wū dú
náo dú
měi dú
diàn dú
suǒ dú
jīng dú
gàn dú
zì dú
mín dú
guàn dú
mào dú
kuáng dú
huái dú
chén dú
xiè dú
wū dú
bù dú
zhī dú
mù dú
zuì dú
yuè dú
hù dú
chuān dú
jué dú
xì dú
rǒng dú
yín dú
wū dú
tōng dú
yóu dú
hùn dú
gōu dú
kāi dú
rǒng dú
bié dú
yāng dú
quǎn dú
guàn dú
guàn dú
wán dú
fán dú
gǎng dú
jī dú
huán dú
hùn dú
qīn dú
lí dú
hǎi dú
⒈ 阿谀在上的人和轻侮在下的人。
引语本《易·繫辞下》:“君子上交不諂,下交不瀆。”
高亨注:“諂,甘言媚人曰諂。瀆借为嬻,轻侮人曰嬻。”
《资治通鉴·宋孝武帝大明二年》:“裴子野论曰:‘……干进务得,兼加諂瀆,无復廉耻之风,谨厚之操。’”
明李东阳《白公墓志铭》:“上下交际不为諂瀆,有长厚之风焉。”
清周亮工《书影》卷八:“儒者言无鬼神,大要虑人諂瀆耳。虑諂瀆则可,谓无鬼神则不可。”
谄chǎn(动)谄媚、用卑贱的态度向人讨好:~媚|~言|~谀|协肩~笑。
渎读音:dú,dòu[ dú ]1. 水沟,小渠,亦泛指河川:沟渎。四渎(古代对中国“长江”、“黄河”、“淮河”、“济水”的合称)。
2. 轻慢,对人不恭敬:亵渎。渎职。烦渎。