tuō zhuài
tuō dǒu
tuō chē
tuō bǎn
tuō táng
tuō kuǎ
tuō wǎng
tuō shēn
tuō yán
tuō mó
tuō lù
tuō tà
tuō yù
tuō gōu
tuō shén
tuō fā
tuō dòu
tuō kù
tuō chuang
tuō qiàn
tuō bù
tuō dòu
tuō cháng
tuō lún
tuō chě
tuō lā
tuō suān
tuō gē
tuō qiāng
tuō mǎ
tuō pá
tuō bǎ
tuō bù
tuō háng
tuō xié
tuō wàn
tuō zǐ
tuō dài
tuō tà
tuō lěi
tuō yè
tuō chuán
huáng shēn
quán shēn
shū shēn
shù shēn
jìn shēn
jìn shēn
tǔ shēn
jǐn shēn
liè shēn
fù shēn
nì shēn
háo shēn
tuō shēn
guān shēn
guān shēn
jīn shēn
lǐ shēn
chuí shēn
miǎn shēn
cháo shēn
tiān shēn
jìn shēn
jìn shēn
qǐ shēn
jiàn shēn
rú shēn
cái shēn
jiàn shēn
shì shēn
zān shēn
⒈ 亦作“拕绅”。
⒉ 引大带于朝服之上。
引《论语·乡党》:“疾,君视之,东首,加朝服,拖绅。”
拖, 唐石经本作“扦”。 朱熹集注:“病卧不能著衣束带,又不可以褻服见君,故加朝衣於身,又引大带於上也。”
《汉书·龚胜传》:“胜称病篤,为牀室中户西南牖下,东首加朝服拕绅。”
⒊ 借指大臣生病。
引唐柳宗元《祭李中丞文》:“拖绅遽闻,卷衣已復。”
唐刘禹锡《许给事见示哭工部刘尚书诗因命同作》:“荣耀初题剑,清羸已拖绅。”
⒋ 指绶带。
引《初刻拍案惊奇》卷二二:“舵牙当执板,茧缆是拖绅,这是荣耀的下梢头。”
拖tuō(1)(动)基本义:拉着物体使挨着地面或另一物体的表面移动:拉着物体使挨着地面或另一物体的表面移动(2)在身体后面耷拉着:~着辫子|~带。(3)拖延:~拉|~欠。
绅读音:shēn绅shēn(1)(名)古代士大夫束在腰间的大带子。(2)(名)绅士:乡~。