èr chǔ
jiǎ chǔ
páng chǔ
hè chǔ
bà chǔ
huī chǔ
jùn chǔ
bēi chǔ
shēn chǔ
jiàn chǔ
huāng chǔ
héng chǔ
cuò chǔ
kǔ chǔ
huān chǔ
huá chǔ
chuàng chǔ
sàn chǔ
qiáo chǔ
qí chǔ
jiǎ chǔ
kǎo chǔ
běi chǔ
āi chǔ
mán chǔ
zhēn chǔ
kù chǔ
chuí chǔ
jīng chǔ
xīn chǔ
tà chǔ
bǎng chǔ
jī chǔ
fán chǔ
chuí chǔ
chuàng chǔ
qīng chu
biān chǔ
wú chǔ
xià chǔ
shù chǔ
qī chǔ
xī chǔ
suān chǔ
xī chǔ
xīn chǔ
sù chǔ
shāng chǔ
jiǎ chǔ
zǔ chǔ
píng chǔ
cǎn chǔ
tòng chǔ
xiàn chǔ
chuí chǔ
jǐ chǔ
cōng chǔ
zé chǔ
sān chǔ
liǎng chǔ
jī chǔ
jùn chǔ
péng chǔ
cè chǔ
cháng chǔ
chóu chǔ
cún chǔ
zhāng chǔ
chen chǔ
nán chǔ
kǎo chǔ
dào chǔ
hán chǔ
zhàng chǔ
jí chǔ
xīn chǔ
⒈ 魏晋南北朝时, 吴人以上国自居,鄙视楚人粗伧,谓之“傖楚”。因亦用为楚人的代称。 《宋书·殷孝祖传》:“义兴贼垂至延陵,内外忧危,咸欲奔散。
引孝祖忽至,众力不少,并傖楚壮士,人情於是大安。”
《南齐书·王融传》:“融文辞辩捷……倾意宾客,劳问周款,文武翕习辐凑之。招集江西傖楚数百人,竝有干用。”
《北齐书·王琳传》:“孝昭帝遣琳出合肥,鳩集义故,更图进取。 琳乃缮舰,分遣招募, 淮南傖楚,皆愿戮力。”
清吴伟业《楚两生行》序:“有识之者曰:‘彼傖楚,乃窃言是非,思有以挫之。’”
⒉ 指楚地方音。
引清黄遵宪《杂感》诗:“我生千载后,语音杂傖楚。”
⒊ 北方人对南方人的蔑称。
引《北史·王昕传》:“伪赏宾郎之味,好咏轻薄之篇,自谓模拟傖楚,曲尽风制。推此为长,餘何足取。”
清蒲松龄《聊斋志异·司文郎》:“我谓‘南人不復反矣’,傖楚何敢乃尔!必当有以报之!”
⒋ 粗俗。
引况周颐《蕙风词话》卷三:“曩半塘老人跋《藏春乐府》云:‘雄廓而不失之傖楚,醖藉而不流於侧媚。’余尝悬二语心目中,以赏会《藏春词》。”
1. 〔寒伧〕见“寒”。
楚读音:chǔ楚chǔ(1)(形)〈书〉痛苦:苦~。(2)(名)牡荆;落叶灌木;开青色或紫色的穗状小花;鲜叶供药用。(3)古国名。在今湖南;湖北一带;战国七雄之一:~国。(4)姓。