hūn màn
hūn zhàng
hūn guān
hūn kuì
hūn sù
hūn huì
hūn hūn
hūn dé
hūn bì
hūn miù
hūn fán
hūn qì
hūn shuì
hūn huāng
hūn hào
hūn mù
hūn hún
hūn xié
hūn mào
hūn wēi
hūn lài
hūn zhàng
hūn jūn
hūn zhòu
hūn xīng
hūn chán
hūn jìn
hūn duó
hūn mái
hūn yǒu
hūn zhuó
hūn xù
hūn ǎi
hūn nán
hūn wàng
hūn xiā
hūn jué
hūn yín
hūn míng
hūn ài
hūn bì
hūn yā
hūn yú
hūn yì
hūn mèi
hūn chóng
hūn zǐ
hūn měng
hūn shàng
hūn shì
hūn máng
hūn chén
hūn zuì
hūn bǐ
hūn mào
hūn zá
hūn miù
hūn dǔn
hūn wàng
hūn dàn
hūn sàng
hūn jiǎo
hūn luàn
hūn yūn
hūn cuò
hūn xī
hūn zhǔ
hūn bì
hūn mò
hūn yīn
hūn yīn
hūn bì
hūn rè
hūn míng
hūn àn
hūn chāng
hūn tì
hūn huì
hūn bèi
hūn huà
hūn tún
hūn dàn
hūn cāi
hūn nüè
hūn rán
hūn kuì
hūn mò
hūn dì
hūn dàn
hūn zhì
hūn nì
hūn fēn
hūn míng
hūn méng
hūn zhá
hūn sǐ
hūn miǎn
hūn lì
hūn yáo
hūn cǎn
hūn àn
hūn wǎn
hūn rén
hūn yāo
hūn diàn
hūn zhān
hūn méng
hūn guì
hūn zì
hūn mēng
hūn chāo
hūn xiǎo
hūn gàng
hūn jià
hūn kùn
hūn yīn
hūn kuáng
hūn yì
hūn náo
hūn xīn
hūn mò
hūn lǐ
hūn yú
hūn duò
hūn méng
hūn zuò
hūn wán
hūn yōng
hūn niè
hūn xuàn
hūn hān
hūn kǎn
hūn mào
hūn jiā
hūn dài
hūn kuì
hūn zhuó
hūn shǔ
hūn juě
hūn juàn
hūn yòng
hūn nuò
hūn jiàn
hūn ruò
hūn zòng
hūn pí
hūn dàn
hūn máng
hūn máo
hūn cháo
hūn cuì
hūn hēi
hūn fàng
hūn bào
hūn wǎng
hūn huò
hūn è
hūn sā
hūn huáng
hūn zè
hūn yú
hūn sāi
hūn yín
hūn làn
hūn yì
hūn dǎo
hūn mài
hūn gòu
hūn chǒng
hūn lǎo
hūn mào
hūn dùn
hūn huā
hūn àn
hūn wǎng
hūn téng
hūn yè
hūn rǎo
hūn mí
hūn guān
yīn huì
yān huì
méng huì
bèi hui
kāi huì
yòng huì
wù huì
míng huì
lún huì
àn huì
gǔ huì
míng huì
qiū huì
yōu huì
shěn huì
zhì huì
shū huì
dùn huì
jìng huì
xiǎn huì
yì huì
zhòu huì
yùn huì
biǎn huì
tāo huì
yǎng huì
bì huì
mái huì
jī huì
xiàng huì
yuè huì
shuò huì
pò huì
ān huì
yí huì
chén huì
yū huì
xiāo huì
yǔ huì
xūn huì
zhèng huì
yù huì
guǐ huì
mí huì
xián huì
bèi hui
zhēn huì
míng huì
zūn huì
nán huì
chí huì
shí huì
bèi huì
xiǎo huì
zhuó huì
qián huì
shēn huì
yǐn huì
hūn huì
jiān huì
zāi huì
指光线昏暗。
指行.文混乱而晦涩。
指思想昏乱,糊涂。
⒈ 指光线昏暗。
引汉应劭《风俗通·穷通序》:“《易》称‘悬象著明,莫大乎於日月’,然时有昏晦;《诗》美‘滔滔江汉,南北之纪’,然时有壅滞。”
唐薛用弱《集异记·韦宥》:“纔及中流,风浪皆皆,蒸云走雷,咫尺昏晦。”
元马臻《德清夜泊》诗:“远色变昏晦,卸帆依浅沙。”
清郑还古《苏四郎传》:“风雨骤来, 遵言与僕等隐大树下,於时昏晦,默亡所覩。”
⒉ 指行文混乱而晦涩。
引金王若虚《<史记>辨惑十一》:“语意重迭昏晦甚矣。”
明归有光《与吴三泉书》之八:“病中遣辞昏晦,终不足以尽意,乞亮之。”
昏hūn(1)(名)天刚黑的时候;黄昏:晨~。(2)(形)黑暗;模糊:~暗|~黄|~花。(3)(形)头脑迷糊;神志不清:~庸|~头~脑。(4)(动)失去知觉:~厥|~迷。〈古〉又同“婚”。
晦读音:huì晦huì(1)(名)夏历每月的末一天:~朔。(2)(形)昏暗;不明显:~涩|隐~。(3)(名)夜晚:风雨如~。