shǎn zhuó
shǎn huī
shǎn pò
shǎn mù
shǎn fàng
shǎn shí
shǎn dào
shǎn shū
shǎn kǎ
shǎn yì
shǎn duō
shǎn bì
shǎn yú
shǎn cuò
shǎn shēn
shǎn zuàn
shǎn nà
shǎn diàn
shǎn shuò
shǎn shì
shǎn dòng
shǎn zhàn
shǎn jué
shǎn shī
shǎn yìng
shǎn luò
shǎn chàn
shǎn liàng
shǎn suō
shǎn shè
shǎn shī
shǎn cuò
shǎn xiàn
shǎn xià
shǎn guāng
shǎn wù
shǎn duǒ
shǎn rán
shǎn hū
shǎn píng
shǎn jī
shǎn tuì
shǎn yào
shǎn niàn
shǎn guò
shǎn zǒu
shǎn chuí
shǎn hóng
shǎn ēn
shǎn shǎn
shǎn kāi
shǎn nǜ
shǎn shuò
shǎn shū
⒈ 戏曲锣经。多用在流水、摇板、散板过门之前,以领起下面的过门。亦名“拗锤”、“反长锤”。
引侯宝林《空城计》:“打鼓老起闪槌,唱一句:(唱西皮摇板)‘中途路上得一信,’(打闪槌)唱两句流水:‘ 张郃小儿得街亭,大队人马你们往前进。’”
闪shǎn(1)(动)闪避:~开|~在树后。(2)(动)(身体)猛然晃动:他脚下一滑;~了~;差点跌倒。(3)(动)因动作过猛;使一部分筋肉受伤而疼痛:~了腰。(4)(动)基本义:天空的电光;闪电:天空的电光;闪电(5)(动)突然出现:~念。(6)(动)闪耀:~金光。(7)(动)〈方〉甩下;丢下:劳动时间叫一声;不要把我~下。
槌读音:chuí槌chuí(名)敲打用的一种用具:棒~|敲~儿。