fān qiáng
fān kù
fān fú
fān yuán
fān guó
fān chén
fān fēng
fān hàn
fān dī
fān yǎn
fān chái
fān sī
fān yuán
fān luó
fān bì
fān hòu
fān niè
fān zhuàn
fān tái
fān hòu
fān píng
fān wéi
fān shì
fān hàn
fān shǔ
fān bù
fān fáng
fān fǔ
fān biǎo
fān bāng
fān yí
fān jué
fān wáng
fān hàn
fān xuān
fān qī
fān dǐ
fān dùn
fān bó
fān kǔn
fān wèi
fān chǔ
fān chē
fān lí
fān tiáo
fān zhèn
fān luò
fān hùn
fān yuè
fān yì
miào hàn
sì hàn
cí hàn
wéi hàn
hé hàn
wéi hàn
cāo hàn
háo hàn
zǎo hàn
líng hàn
chǔ hàn
fēi hàn
shǒu hàn
píng hàn
yù hàn
róng hàn
diào hàn
huì hàn
bǐ hàn
qīng hàn
tāo hàn
chī hàn
qīng hàn
bāng hàn
zhā hàn
róu hàn
háo hàn
gāo hàn
chuò hàn
jiān hàn
yà hàn
ruò hàn
tiān hàn
xīn hàn
jiǎo hàn
zhá hàn
bǎo hàn
shū hàn
huá hàn
wěn hàn
tù hàn
lín hàn
bái hàn
qióng hàn
fān hàn
biǎo hàn
xiān hàn
chōu hàn
huī hàn
yuán hàn
xiāo hàn
fāng hàn
chén hàn
yǔ hàn
lóng hàn
chì hàn
chǐ hàn
lí hàn
cuì hàn
yàn hàn
shuāng hàn
nuò hàn
piān hàn
kuí hàn
rú hàn
yuǎn hàn
chí hàn
cí hàn
jǐn hàn
nèi hàn
hán hàn
rǎn hàn
gǔ hàn
cǎi hàn
jiǎn hàn
diǎn hàn
wén hàn
fán hàn
gū hàn
shǐ hàn
liáng hàn
tuō hàn
yí hàn
hái hàn
guǎn hàn
yīn hàn
⒈ 后因以“藩翰”喻捍卫王室的重臣。
引《诗·大雅·板》:“价人维藩,大师维垣,大邦维屏,大宗维翰。”
毛传:“藩,屏也;翰,干也。”
《三国志·蜀志·先主传》:“宗子藩翰,心存国家,念在弭乱。”
宋苏舜钦《祭滕子京文》:“改麾于吴,忽此凶变。人亡师保,国失藩翰。”
《清史稿·世祖纪二》:“宗室诸子贝勒等,皆太祖、太宗子孙,为国藩翰,理宜优遇。”
⒉ 喻指藩国。
引《晋书·张方传》:“晋氏之祸难,实始藩翰。”
唐吴兢《贞观政要·安边》:“且光武居河南单于於内郡,以为汉藩翰,终于一代,不有叛逆。”
《水浒传》第八九回:“於戏!敬事大国,祗畏天地,此藩翰之职也。”
⒊ 指布政使。
引清吴敏树《湖北按察使贵阳唐子方先生哀辞》:“公往以名举人,为县令湖北。以才能发闻,洊陟藩翰。”
⒋ 犹藩篱。比喻界域。
引唐元稹《工部员外郎杜君墓系铭序》:“至若铺陈终始,排比声韵……词气豪迈而风调清深,属对律切而脱弃凡近,则李尚不能歷其藩翰,况堂奥乎?”
宋秦观《魏景传》:“如同叟者虽不足以窥老庄之藩翰,亦葛稚川之流乎?”
清薛雪《一瓢诗话》三二:“温飞卿、段柯古诸君,虽与﹝李玉溪﹞并名,不能歷其藩翰。”
藩fān(1)(名)篱笆:~篱。(2)(名)屏障。(3)(名)封建王朝的属国或属地:~邦。
翰读音:hàn翰hàn〈书〉(名)原指羽毛;后来借指毛笔、文字、书信等:~墨。