chī yíng
chī mí
chī guǐ
chī wàng
chī kuáng
chī zhuō
chī chóng
chī wàng
chī fú
chī yún
chī qíng
chī bìng
chī fēng
chī rén
chī jiàn
chī dù
chī xiǎng
chī tóu
chī lóng
chī dìng
chī hái
chī xiàn
chī dǎo
chī liàn
chī zhǒng
chī zi
chī huò
chī yǔ
chī chuáng
chī xiǎo
chī fù
chī yū
chī ái
chī xiào
chī dāi
chī chē
chī kè
chī dùn
chī wù
chī hàn
chī tū
chī jué
chī shǎ
chī jì
chī ér
chī zhì
chī huà
chī zhǎng
chī shuǎ
chī hān
chī lǎn
chī dāi
chī mèng
chī féi
chī shū
chī hún
chī zuò
chī qiú
chī zhèng
chī bèn
chī lì
chī gǔ
chī zhuó
chī zuì
chī lóng
chī xīn
chī shuǐ
chī pǐ
chī niàn
chī dù
chī mó
chī wán
chī yú
chī qián
chī kàn
wǔ hàn
huáng hàn
fēng hàn
hǎo hàn
niǎo hàn
yǎng hàn
tōu hàn
hé hàn
xiāng hàn
chǔ hàn
yín hàn
sì hàn
qiào hàn
cū hàn
chōng hàn
mín hàn
guǎ hàn
lì hàn
qiū hàn
shǎ hàn
féi hàn
bì hàn
qióng hàn
jī hàn
hòu hàn
zéi hàn
lián hàn
dǔ hàn
è hàn
chì hàn
luó hàn
làng hàn
héng hàn
liǎng hàn
dùn hàn
fù hàn
dà hàn
chén hàn
zhuàng hàn
mǎng hàn
yóu hàn
bā hàn
yǒu hàn
zhōu hàn
huǎng hàn
mì hàn
líng hàn
liáng hàn
yóu hàn
shān hàn
tuó hàn
bèn hàn
qiáo hàn
shén hàn
jūn hàn
lǎo hàn
hóng hàn
chī hàn
jì hàn
xiān hàn
chèn hàn
dāi hàn
yān hàn
èr hàn
dōng hàn
yù hàn
qián hàn
hāng hàn
kuàng hàn
cháng hàn
jīn hàn
yáo hàn
lì hàn
héng hàn
qióng hàn
kuáng hàn
miù hàn
liè hàn
bàn hàn
è hàn
tiě hàn
bān hàn
lǎn hàn
shǔ hàn
fān hàn
měng hàn
jiǒng hàn
xīng hàn
zhōng hàn
jiāng hàn
shǐ hàn
cūn hàn
bī hàn
chéng hàn
liáo hàn
huáng hàn
yìng hàn
chén hàn
xián hàn
què hàn
tiān hàn
huá hàn
chā hàn
yuǎn hàn
lóng hàn
yún hàn
zǐ hàn
jù hàn
xiāo hàn
tūn hàn
céng hàn
⒈ 亦作“痴汉”。
⒉ 愚蠢之人;笨蛋。 《北史·裴谒之传》:“文宣末年昏纵,朝臣罕有言者。
引謁之上书正諫,言甚切直, 文宣将杀之,白刃临颈, 謁之辞色不变。帝曰:‘痴汉,何敢如此!’”
宋陆游《共语》诗:“黄金已作飞烟去,痴汉终身守药罏。”
《水浒传》第五回:“智深大笑道:‘太公,你也是个痴汉,既然不两相情愿,如何招赘做个女婿?’”
⒊ 谓真挚的人。
引梁启超《明季第一重要人物袁崇焕》:“程氏又评袁督师之为人曰,举世皆巧人,而袁公一大痴汉也。”
蔑称拙钝不灵的男子。
痴chī(1)(形)傻;愚笨。(2)(形)极度迷恋某人或某种事物。(3)(形)〈方〉由于某种事物影响变傻了的;精神失常。
汉读音:hàn汉hàn(1)(名)朝代;公元前206…公元220年;刘邦所建。参看〔西汉〕、〔东汉〕。(2)(名)后汉。(3)(名)元末农民起义领袖陈友谅所建的政权(1360…1363)。(4)(名)汉族:~人|~语。(5)(名)男子:老~|好~|英雄~|彪形大~。(6)(名)指银河:银~。