zhī tōng
gòu tōng
hóng tōng
lù tōng
róng tōng
gōu tōng
hùn tōng
hū tōng
mǎ tōng
xiāng tōng
pǔ tōng
yī tōng
pēng tōng
shàng tōng
kǎ tōng
huà tōng
hù tōng
héng tōng
kè tōng
guàn tōng
chē tōng
bàng tōng
dèng tōng
sì tòng
hǔ tōng
mǎi tōng
bā tōng
huì tōng
qiáng tōng
cū tōng
qià tōng
pū tōng
zhí tōng
pū tōng
yùn tōng
shén tōng
wǔ tòng
jiǎng tōng
kāi tōng
dǎ tòng
jiān tōng
jiǔ tōng
wú tōng
quán tōng
jīn tōng
chàng tōng
míng tōng
guān tōng
gōu tōng
ān tōng
gōu tōng
chù tōng
yī tōng
líng tōng
dǎi tōng
bù tōng
shāng tōng
qīn tōng
diào tōng
yín tōng
qīng tōng
qiàn tōng
dì tōng
lián tōng
chàng tōng
yōu tōng
dá tōng
bó tōng
míng tōng
sù tōng
kuò tōng
dà tōng
biàn tōng
gǎn tōng
cū tōng
chuàn tōng
kuān tōng
guàn tōng
biàn tōng
jīng tōng
qióng tōng
jiē tōng
bó tōng
hé tōng
hé tōng
shū tōng
mìng tōng
jū tōng
liù tōng
huì tōng
lì tōng
páng tōng
jiān tōng
bàn tōng
sān tòng
qiú tōng
líng tōng
hóng tōng
jiāo tōng
yā tōng
biàn tōng
chī tōng
zhōng tōng
yuán tōng
tà tōng
yīn tōng
xíng tōng
zhǐ tōng
jiào tōng
gāi tōng
hóng tōng
yuán tōng
hēng tōng
mì tōng
huì tōng
gōu tōng
shēn tōng
quán tōng
wén tōng
hǎi tōng
pū tōng
yān tōng
shuān tōng
lüè tōng
méng tōng
gāi tōng
liú tōng
zhōu tōng
míng tōng
gòng tōng
wú tōng
qián tōng
gòng tōng
chuān tōng
shèng tōng
⒈ 象声词。形容用力关门等声。
引杨沫《青春之歌》第一部第一章:“老头越发醉得厉害了,东倒西歪地跌进学校的大门,砰通一声把两扇庙门关得紧紧的。”
砰pēng(拟)形容撞击或重物落地的声音:~的一声;木板倒下来了。
通读音:tōng,tòng[ tōng ]1.没有堵塞,可以穿过:管子是~的。山洞快要打~了。这个主意行得~。
2.用工具戳,使不堵塞:用通条~炉子。
3.有路达到:四~八达。火车直~北京。
4.连接;相来往:沟~。串~。私~。~商。互~有无。
5.传达;使知道:~知。~报。~个电话。
6.了解;懂得:~晓。精~业务。粗~文墨。不~人情。他~三国文字。
7.指精通某一方面的人:日本~。万事~。
8.通顺:文章写得不~。
9.普通;一般:~常。~病。~例。~称。
10.姓。