tǐng è
tǐng lì
tǐng shī
tǐng jié
tǐng jùn
tǐng zhù
tǐng bá
tǐng guān
tǐng dòng
tǐng tuō
tǐng zhuó
tǐng jìn
tǐng guā
tǐng shēng
tǐng xiǎn
tǐng gua
tǐng zhēng
tǐng tǐng
tǐng zhuàng
tǐng qiē
tǐng rán
tǐng gǎn
tǐng jǔ
tǐng suì
tǐng chuáng
tǐng zhí
tǐng yì
tǐng lì
tǐng jìn
tǐng dài
tǐng chū
tǐng shí
tǐng zhuān
tǐng zhàng
tǐng zǐ
tǐng xíng
tǐng jiě
tǐng bō
tǐng dòng
tǐng shēn
tǐng jié
tǐng zhì
tǐng dí
tǐng gǎn
tǐng qǐ
tǐng xiù
fàng tuō
lòu tuō
qīng tuō
tōng tuō
huó tuō
diū tuō
dēng tuō
sī tuō
bá tuō
miǎn tuō
jì tuō
jù tuō
wán tuō
pō tuō
bǐng tuō
sǎ tuō
pǐn tuō
pì tuō
gào tuō
guī tuō
zhèng tuō
huá tuō
wù tuō
āi tuō
shuǎi tuō
cán tuō
piě tuō
huì tuō
bǎi tuō
ōu tuō
zǒu tuō
tī tuō
piē tuō
kuā tuō
bèng tuō
shuǎng tuō
sǎ tuō
liǎo tuō
chāo tuō
zòng tuō
mǎi tuō
tù tuō
tòu tuō
lóng tuō
tiāo tuō
wǎn tuō
xǐ tuō
jiě tuō
wàn tuō
lǎo tuō
kòu tuō
ōu tuō
kāi tuō
jīng tuō
tǐng tuō
dùn tuō
zǐ tuō
lì tuō
táo tuō
tāo tuō
bái tuō
hún tuō
yǐng tuō
wǎn tuō
bǎi tuō
sǎ tuō
tuī tuō
luò tuō
chú tuō
biàn tuō
diào tuō
fā tuō
mǒ tuō
chū tuō
dù tuō
huá tuō
wǎn tuō
hù tuō
wáng tuō
shū tuō
pā tuō
jiè tuō
é tuō
jiǎn tuō
làn tuō
pī tuō
xū tuō
bāo tuō
bǎi tuō
⒈ 方言。强劲结实;挺括舒展。
引老舍《骆驼祥子》一:“他就很像一棵树,上下没有一个地方不挺脱的。”
老舍《四世同堂》十六:“瑞丰太太的一向懒洋洋的胖身子与胖脸,居然挺脱起来。她忽然有了脖子,身量高出来一寸。”
结实、硬朗。
如:「一场大病之后,他的身子不如从前挺脱了。」
1.硬而直:笔~。~立。~然屹立(坚强地直立着)。
2.伸直或凸出(身体或身体的一部分):~胸。~着脖子。
3.勉强支撑:他有病还硬~着上班。
4.特出;杰出:英~。~拔。
5.很:这花~香。他学习~努力。心里~不痛快的。
6.用于机枪。
脱读音:tuō脱tuō(1)(动)本义:肉去皮。(2)(动)(皮肤、毛发等)脱落:~发|~毛。(3)(动)取下;除去:~帽|~鞋。(4)(动)脱离:~党|~水。(5)漏掉(文字):这一行里~了三个字。(6)(形)〈书〉轻慢。(7)(连)〈书〉倘若;或许:~有遗漏;必致误事。(8)姓。