wǔ liáng
nà liáng
huāng liáng
wēn liáng
chū liáng
sēn liáng
zháo liáng
shèn liáng
shòu liáng
shū liáng
xuān liáng
nèn liáng
yú liáng
hán liáng
kōng liáng
dǎo liáng
qī liáng
xiē liáng
yìn liáng
cāng liáng
zhàn liáng
yī liáng
shèng liáng
yǔ liáng
zhuī liáng
chéng liáng
xīn liáng
xīn liáng
xīn liáng
wēn liáng
gū liàng
cāng liáng
qīng liáng
hòu liáng
chèn liáng
xiāo liáng
fú liáng
hòu liáng
gū liáng
bīng liáng
qìn liáng
yú liáng
zhāo liáng
yán liáng
qiū liáng
chōng liáng
yīn liáng
bēi liáng
wēn liáng
chuàng liáng
fēng liáng
qīng liáng
jǔ liáng
nán liáng
shù liáng
qǔ liáng
⒈ 暖和与寒冷。
引唐韦应物《端居感怀》诗:“暄凉同寡趣,朗晦俱无理。”
宋范仲淹《依韵答提刑张博觉新酝》:“暄凉体四时,日月周数旬。”
明刘基《秋夜听冷协律弹琴分韵得夜字》:“斯须变暄凉,要妙夺造化。”
⒉ 犹寒暄。谓谈天气及饮食起居之类的应酬话。
引《南史·西南夷传·天竺迦毗黎国》:“会稽孔覬尝诣之,遇宾客填咽,暄凉而已。”
宋杨万里《寄题曾子与竞秀亭》诗:“暄凉书问二千里,塲屋声名三十年。”
明祝允明《前闻记·戏语得妇》:“暄凉罢,復咎蒋曰:‘人孰无颠沛,途间不谨如此,岂周身之道耶?’”
暖与凉。
暄xuān(1)(形)〈书〉(太阳)温暖。(2)(形)〈方〉物体内部空隙多而松软。
凉读音:liáng,liàng[ liáng ]1. 温度低:凉快。凉爽。凉意。凉气。阴凉。凉丝丝。凉亭。荒凉。
2. 喻灰心,失望:听到这消息,我凉了半截。
3. 中国西晋末年至北魏,各族统治者在西北地区建立的割据政权:五凉(前、后、南、北、西)。