kū jiāo
kū zhǒng
kū zhú
kū màn
kū zhān
kū chán
kū lǜ
kū cóng
kū huā
kū zì
kū tíng
kū yán
kū lì
kū yuán
kū hào
kū yún
kū lèi
kū hóu
kū shǒu
kū shēn
kū shé
kū yè
kū pò
kū zì
kū fèi
kū diāo
kū wěn
kū hán
kū sè
kū shāng
kū guī
kū mí
kū bō
kū gēng
kū chá
kū yú
kū gěng
kū lín
kū yè
kū bài
kū quán
kū xuě
kū bǐng
kū piān
kū yí
kū cuì
kū cháng
kū qióng
kū cuì
kū bì
kū sǔn
kū bào
kū là
kū miè
kū gǎo
kū shù
kū gǔ
kū jiān
kū fēng
kū gé
kū háo
kū huǐ
kū jìng
kū jiāng
kū qián
kū yàn
kū kè
kū lí
kū jìng
kū cī
kū shǒu
kū yú
kū tóng
kū kē
kū lián
kū zé
kū cuì
kū qú
kū chí
kū chéng
kū chù
kū hé
kū wěi
kū jié
kū yáng
kū zhū
kū yǎn
kū léi
kū cháng
kū shuāng
kū niè
kū wěi
kū xíng
kū pí
kū luán
kū kě
kū là
kū fǔ
kū téng
kū lóu
kū shòu
kū qiàn
kū jǐng
kū shuǐ
kū guǎng
kū yǎ
kū sǐ
kū jiàn
kū gǎo
kū qì
kū sè
kū tiáo
kū qú
kū niān
kū àn
kū xiǔ
kū bǐ
kū xiào
kū lí
kū zhā
kū jīng
kū sāng
kū rǎng
kū yín
kū suǒ
kū píng
kū sōng
kū wǎn
kū niè
kū chái
kū fán
kū gāi
kū fèi
kū lú
kū rùn
kū hé
kū lí
kū hàn
kū tuò
kū xián
kū cuì
kū qí
kū liè
kū dàn
kū zhái
kū zhù
kū kōng
kū shì
kū mài
kū shī
kū jì
kū fēng
kū péng
kū huáng
kū zhé
kū dí
kū jiǒng
kū wú
kū róng
kū jí
kū hè
kū hé
kū liǔ
kū qióng
kū pú
kū sì
kū chén
kū liǎo
kū sēng
kū lóng
kū yú
kū yìng
kū gǎo
kū làn
kū kè
kū zào
kū qiāng
kū miáo
kū shēng
kū cǎo
kū yǔn
kū mù
kū luò
kū gēn
kū xīn
kū jiǎ
kū lín
kū lòu
kū chán
kū zhī
qú cuì
jiān cuì
líng cuì
wěi cuì
pín cuì
xiǔ cuì
diāo cuì
pí cuì
shuāi cuì
bìng cuì
yǐn cuì
huǐ cuì
jiāo cuì
tiǎn cuì
cǎn cuì
tuí cuì
kuàng cuì
qióng cuì
qiáo cuì
jìn cuì
jī cuì
qín cuì
chóu cuì
qú cuì
kǒng cuì
pín cuì
bāng cuì
tuí cuì
kùn cuì
róng cuì
bēi cuì
diāo cuì
jí cuì
gǎo cuì
qín cuì
kū cuì
dān cuì
diāo cuì
diān cuì
jiāo cuì
qiáo cuì
shòu cuì
láo cuì
yōu cuì
枯瘁kūcuì
(1) 枯槁
例容颜枯瘁英haggard(2) 枯槁
例枯瘁的花朵英withered⒈ 犹枯萎。
引《三国志·吴志·薛综传》:“枯瘁更荣,絶统復纪。”
宋袁文《瓮牖闲评》卷七:“芭蕉至秋后著霜则皆枯瘁。”
明刘基《夏夜台州城中作》诗:“古时东海辟孝妇,草木枯瘁连三冬。”
清王士禛《池北偶谈·谈艺二·宋林唐两义士》:“南村(陶宗仪 )以东嘉去杭千里,冬青岂易持去,纵持去,岂能不枯瘁。”
⒉ 枯瘦憔悴。
引明顾起元《客座赘语·新知录》:“二人同舟有所适,一人性急,昼夜计程,稍阻輒愤懣,形为枯瘁。”
清蒲松龄《聊斋志异·泥书生》:“一书生入,脱衣巾,就妇共寝。自是恆无虚夕。月餘,﹝妇﹞形容枯瘁。”
⒊ 指衰老之人。
引宋叶适《辞免华文阁待制提举西京崇福宫状》:“七十既至,一再控陈,但得归休,便为止足,岂意矜怜枯瘁,委曲陶鎔,特畀新除,復还旧物。”
枯kū(1)(形)(植物等)失去水分:~萎|~槁|~草|~骨。(2)(形)(井、河流等)变得没有水:~井|海~石烂。(3)(形)没有生趣;枯燥:~坐。(4)(名)〈方〉芝麻、大豆、油茶等榨油后的渣滓:菜~|茶~|麻~。
瘁读音:cuì瘁cuì(形)劳累:心力交~。