míng jīng
míng hào
míng dài
míng shí
míng jī
míng juān
míng zhù
míng pèi
míng zhào
míng xuān
míng gǔ
míng zhāng
míng yù
míng cí
míng dǐng
míng shù
míng xiè
míng cí
míng huái
míng xīn
míng zuò
míng hǎi
míng gōng
míng zhì
míng lè
míng gǎn
míng wén
míng xiǎng
míng lè
míng xūn
míng lòu
míng kuǎn
míng zhuàn
míng jì
míng jì
míng zhì
míng kè
míng lěi
míng jiè
míng diǎn
fú jīng
ní jīng
zhào jīng
gàn jīng
lóng jīng
jié jīng
wǔ jīng
yún jīng
pèi jīng
chǒng jīng
yáng jīng
huī jīng
huò jīng
biǎo jīng
zhù jīng
bāo jīng
ní jīng
kàng jīng
qǐng jīng
luán jīng
shù jīng
lín jīng
fēng jīng
kè jīng
hòu jīng
máo jīng
shàn jīng
shén jīng
yáo jīng
cuì jīng
dào jīng
liú jīng
suí jīng
wén jīng
xíng jīng
míng jīng
sān jīng
yóu jīng
wáng jīng
qí jīng
huí jīng
gān jīng
lián jīng
xīn jīng
qīng jīng
lí jīng
dān jīng
tí jīng
máo jīng
liǔ jīng
diàn jīng
xiàn jīng
lián jīng
wēi jīng
qián jīng
xuán jīng
mí jīng
gōng jīng
zhān jīng
fēng jīng
guǐ jīng
sī jīng
⒈ 竖在灵柩前标志死者官职和姓名的旗幡。多用绛帛粉书。品官则借衔题写曰某官某公之柩,士或平民则称显考显妣。另纸书题者姓名粘于旌下。大敛后,以竹杠悬之依灵右。葬时取下加于柩上。
引《周礼·春官·司常》:“大丧,共铭旌。”
唐李白《上留田行》:“昔之弟死兄不葬,他人於此举铭旌。”
清蒋士铨《临川梦·哱叛》:“铭旌字,谁结个灵堂掛?”
郭沫若《满江红·天外人归》词:“高树铭旌三叩首,跪参导弹孤哀样。”
丧礼中在灵柩前的长旛。由有名望的人署名题写死者的姓名、官衔、封赠、谥号。《周礼.春官.司常》:「大丧共铭旌。」《儒林外史.第二六回》:「向道台道:『谁人题的铭旌?』」也作「明旌」、「旌铭」。
铭míng(1)(名)在器物上记述事实、功德等的文字(大多铸成或刻成);警惕自己的文字(写出或刻出):座右~。(2)(动)在器物上刻字;表示纪念;比喻深刻记住:~功|~心|~肌镂骨(比喻恩极深)|~诸肺腑(比喻永记不忘)。
旌读音:jīng旌jīng(1)(名)古代的一种旗子;旗杆顶上用五色羽毛做装饰。(2)旌表。