wáng yáo
wáng xiè
wáng chén
wáng jīng
wáng bǐ
wáng jū
wáng mèng
wáng zhǐ
wáng jiā
wáng zǐ
wáng bān
wáng jū
wáng shù
wáng bái
wáng bào
wáng lún
wáng bīn
wáng zú
wáng shé
wáng fū
wáng cháng
wáng lǐ
wáng kuí
wáng qiú
wáng huà
wáng dào
wáng yú
wáng míng
wáng suì
wáng hè
wáng wèi
wáng fǔ
wáng yè
wáng zhǔ
wáng pái
wáng dǐng
wáng wéi
wáng shè
wáng tíng
wáng fǔ
wáng liè
wáng ní
wáng mǎ
wáng diǎn
wáng tǐ
wáng rén
wáng dé
wáng jūn
wáng qì
wáng jū
wáng nǚ
wáng zhì
wáng liáng
wáng bà
wáng fù
wáng suǒ
wáng zhān
wáng tái
wáng zàn
wáng shì
wáng qiáo
wáng jī
wáng dù
wáng qīn
wáng guǐ
wáng hé
wáng shì
wáng tǔ
wáng shí
wáng fēng
wáng lián
wáng lì
wáng chūn
wáng qiáo
wáng shī
wáng yán
wáng zhì
wáng jié
wáng hóu
wáng ěr
wáng jìng
wáng bā
wáng jiào
wáng zī
wáng líng
wáng yú
wáng xiū
wáng fù
wáng fāng
wáng tán
wáng chéng
wáng sūn
wáng guān
wáng fēng
wáng bó
wáng fàn
wáng lǎo
wáng yǔ
wáng zhuó
wáng cháo
wáng yáng
wáng chéng
wáng jī
wáng lù
wáng huī
wáng liáng
wáng fǔ
wáng jī
wáng fēi
wáng gòng
wáng xiàng
wáng zǎi
wáng dū
wáng jīng
wáng chǔ
wáng hòu
wáng xīng
wáng zhī
wáng chú
wáng tián
wáng gōng
wáng guó
wáng yǒu
wáng liú
wáng qí
wáng huà
wáng mèi
wáng fù
wáng tǒng
wáng bīng
wáng méi
wáng zuǒ
wáng zhě
wáng zhuāng
wáng gōng
wáng lǐ
wáng gōng
wáng fù
wáng jiū
wáng zú
wáng yán
wáng liáo
wáng fǎ
wáng pú
wáng jí
wáng lǚ
wáng guā
wáng jìn
wáng jiǎn
wáng chē
wáng gōng
wáng bǐng
wáng gū
wáng shì
wáng miàn
wáng mén
wáng kài
wáng xià
wáng mǔ
wáng jiāng
páng bó
má bó
bèn bó
péng bó
fēng bó
páo bó
píng bó
sè bó
miàn bó
bàng bó
chāng bó
bào bó
pēn bó
xuān bó
wáng bó
sōu bó
bù bó
péng bó
wù bó
kuáng bó
mǎ bó
yù bó
miàn bó
bì bó
wěng bó
huì bó
è bó
xiōng bó
bì bó
wǎn bó
人名。(西元650~675)字子安,唐龙门(今山西省河津县西)人。为初唐四杰之一,属文绮丽,构思无滞,词情英迈,所作〈滕王阁序〉,为世所称。曾任沛王府修撰,著有《王子安集》。
1. 古代一国君主的称号,现代有些国家仍用这种称号:王国。王法。公子王孙。王朝(cháo )。
2. 中国古代皇帝以下的最高爵位:王公。王侯。
3. 一族或一类中的首领:山大王。蜂王。王牌(桥牌中最大的牌;喻最有力的人物或手段)。
4. 大:王父(祖父)。王母(祖母)。
5. 姓。
勃读音:bó[ bó ]1. 突然,忽然:勃然(a.突然,如“勃勃大怒”;b.兴起的样子,如“勃勃作色”)。
2. 变色的样子:勃腾腾(怒气上冲的样子)。
3. 旺盛,兴起:勃起。勃发。勃蓬。