xiàng kū
háo kū
dài kū
tǎn kū
fǔ kū
niù kū
gān kū
diào kū
bēi kū
qì kū
sòng kū
xíng kū
sàng kū
zú kū
péi kū
āi kū
xié kū
jīng kū
tòng kū
tòng kū
gē kū
tí kū
jié kū
jué kū
cháng kū
tàn kū
fǎn kū
zhù kū
guī kū
háo kū
啼哭tíkū
(1) 放声地哭
英weep aloud;cry;wail⒈ 放声地哭。
引《荀子·非相》:“俄则束乎有司而戮乎大市,莫不呼天啼哭。”
唐王建《原上新居》诗之五:“春来梨枣尽,啼哭小儿飢。”
鲁迅《坟·未有天才之前》:“其实即使天才,在生下来的时候的第一声啼哭,也和平常的儿童的一样,决不会就是一首好诗。”
⒉ 特指猿啼。
引唐白居易《寄微之》诗之五:“秦女笑歌春不见, 巴猿啼哭夜尝闻。”
因悲伤或过分激动而放声哭泣。