chuí máng
chuí yú
chuí yú
chuí luò
chuí jì
chuí hù
chuí jí
chuí yù
chuí xún
chuí gào
chuí āi
chuí zhū
chuí mò
chuí yīn
chuí wǎn
chuí jiè
chuí qì
chuí yào
chuí shì
chuí wěi
chuí chì
chuí niàn
chuí xùn
chuí hú
chuí jīn
chuí sī
chuí míng
chuí xūn
chuí gān
chuí jiāng
chuí chuí
chuí màn
chuí jiàn
chuí liǔ
chuí yáng
chuí yè
chuí wén
chuí wēi
chuí tì
chuí mù
chuí mò
chuí tiān
chuí ā
chuí tǐ
chuí lǎn
chuí mìng
chuí mǐn
chuí fāng
chuí fǎ
chuí tiáo
chuí zēng
chuí jiē
chuí diào
chuí lèi
chuí yīn
chuí shì
chuí luó
chuí nián
chuí táng
chuí lún
chuí yún
chuí sǐ
chuí tiáo
chuí zú
chuí ài
chuí shuǐ
chuí wǎn
chuí hóng
chuí lǎo
chuí huī
chuí bái
chuí yào
chuí pàn
chuí jiù
chuí sì
chuí shang
chuí yīng
chuí mǐn
chuí lián
chuí yì
chuí xiàn
chuí liú
chuí yì
chuí xiàn
chuí fà
chuí tiáo
chuí jì
chuí bīng
chuí tuó
chuí tóu
chuí shǎng
chuí hú
chuí chá
chuí lù
chuí yīn
chuí diǎn
chuí jīng
chuí zhí
chuí bìn
chuí dài
chuí yǐng
chuí bó
chuí chéng
chuí qīng
chuí shǒu
chuí ěr
chuí lián
chuí wéi
chuí yù
chuí jué
chuí jí
chuí zǐ
chuí gāo
chuí xiàng
chuí juàn
chuí mù
chuí qíng
chuí shì
chuí bì
chuí ěr
chuí wèn
chuí yòu
chuí jiè
chuí měi
chuí guāng
chuí xián
chuí zhēn
chuí xiū
chuí xiàn
chuí shāo
chuí gǒng
chuí zhī
chuí fàn
chuí suí
chuí yú
chuí guà
chuí shǒu
chuí zhǐ
chuí wáng
chuí xīn
chuí shāo
chuí tǐ
chuí shēn
chuí tīng
chuí xiù
chuí gù
chuí shì
chuí chēng
chuí liàng
chuí rén
chuí shāng
chuí yī
chuí ēn
chuí gōu
chuí tǒng
chuí kuò
chuí jiào
chuí zé
chuí qiú
chuí jī
chuí róng
垂垂chuíchuí
(1) 形容垂下、降下
英例垂垂老矣英gradually⒈ 渐渐。
引唐杜甫《和裴迪登蜀州东亭送客逢早梅相忆见寄》诗:“江边一树垂垂发,朝夕催人自白头。”
元耶律楚材《和渔阳赵光祖》诗之二:“十年叹我垂垂老,万里怜君得得来。”
苏曼殊《住西湖白云禅院》诗:“斋罢垂垂浑入定,菴前潭影落疎鐘。”
朱自清《桨声灯影里的秦淮河》:“夜幕垂垂地下来时,大小船上都点起灯火。”
⒉ 缓慢貌。
引宋岳飞《过张溪赠张完》诗:“花下少年应笑我,垂垂羸马访高人。”
⒊ 低垂貌。
引唐薛能《盩厔官舍新竹》诗:“心觉清凉体似吹,满风轻撼叶垂垂。”
宋张孝祥《浣溪沙》词:“宫柳垂垂碧照空,九门深处五云红。”
清洪昇《长生殿·闻乐》:“乍凝眸,星斗垂垂似可拈。”
杨朔《东风第一枝·非洲鼓》:“芒果正在火熟,满树累累垂垂挂着黄里透红的果实,看来是个丰收年。”
⒋ 下落貌。
引宋苏舜钦《送人还吴江道中作》诗:“江云春重雨垂垂,索寞情怀送客归。”
宋辛弃疾《江神子·赋梅寄余叔良》词:“暗香横路雪垂垂。”
余其锵《南社巨子多半凋零矣诗以恸之》:“百年涕泪垂垂尽,一代文章黯黯空。”
⒌ 延伸貌。
引明王韦《阁试春阴诗》:“野色垂垂十餘里,草緑柔茵低迤邐。”
⒍ 忧戚貌。
引明刘基《郁离子·千里马》:“次且谓郁离子曰:‘子何为其垂垂也与?子非有愿欲於今之人也,何为其然也?’ 郁离子仰天叹曰:‘小子焉知予哉?’”
渐渐。