zhā guān
zhā ér
chá qì
zhā ná
chá bàn
chá kàn
chá bào
chá kān
chá xùn
chá gǎng
zhā guǒ
chá jiǎn
chá kòu
chá wèn
chá qīng
zhā lǎn
chá yuè
zhā tàn
zhā jié
chá shào
zhā shā
chá duì
zhā guǒ
zhā quán
zhā wā
chá cān
zhā niè
zhā lǐ
zhā yǐng
zhā láng
chá fáng
chá huò
chá fēng
zhā xiāo
chá yàn
zhā cuī
zhā zǐ
chá jié
chá shěn
chá shí
chá zhèn
zhā pán
chá shù
chá chāo
chá jìn
zhā tiáo
zhā zhuī
chá jī
chá zhàng
chá yǔ
chá yuè
chá xún
chá jiū
chá zhǎo
chá chá
zhā suàn
chá hé
chá pù
chá diǎn
zhā fā
chá àn
chá dù
chá duó
chá fǎng
zhā zǐ
chá tián
zhā biān
chá xún
chá zhào
zhā jiān
zhā mén
zhā jīng
chá wèn
zhā lí
zhā gōng
chá míng
chá diàn
chá kǎo
zhā huì
chá kòng
zhā yuè
zhā tóu
zhā jiě
chá qín
zhā ná
chá pǔ
chá zhèng
zhā zhā
⒈ 物品提出精华后剩下的东西。
引明高启《清言室记》:“张君尝学道,且究於翳,得养生之理,吐查滓而纳清虚,厌华腴而嗜澹泊,事物之末能为其累者寡矣。”
⒉ 理学家亦以指人欲私念。
引《朱子语类》卷五八:“某问:‘既是如此,何以为圣人之清和?’曰:‘却是天理中流出,无驳杂,虽是过当,直是无纤毫查滓。’”
元张宪《寄山中隐讲师》诗:“无因浄查滓,来共上堂鐘。”