róng fú
róng jué
róng qī
róng jù
róng qīn
róng chú
róng tuì
róng yuàn
róng chǒng
róng qī
róng rùn
róng yào
róng fēn
róng dié
róng cuì
róng jiàn
róng yīng
róng fá
róng bān
róng jìn
róng yù
róng gǎo
róng biàn
róng chǐ
róng luó
róng xī
róng xìng
róng yàn
róng yàn
róng mù
róng fū
róng fū
róng lìn
róng guī
róng bì
róng tiǎn
róng qìng
róng guān
róng shēng
róng wǔ
róng biàn
róng diāo
róng mù
róng nián
róng gōng
róng huī
róng jiàn
róng yàn
róng dàn
róng jùn
róng yuán
róng ān
róng tán
róng dá
róng fēn
róng chǐ
róng jiàn
róng shì
róng chāng
róng zī
róng zé
róng měi
róng āi
róng gù
róng jì
róng pǐn
róng qǐ
róng luò
róng qū
róng guān
róng huá
róng rèn
róng xiū
róng lǎn
róng dùn
róng lù
róng kē
róng yìng
róng xiǎn
róng cǎo
róng chú
róng wǔ
róng róng
róng rǔ
róng chóng
róng mìng
róng mù
róng jì
róng shēn
róng guì
róng gǎi
róng bāo
róng shì
róng guàn
róng hàn
róng jí
róng yǎng
róng shì
róng quán
róng yuán
róng jiāng
róng kū
róng lì
róng yào
róng pò
róng cuì
róng jìng
róng chēng
róng chuán
róng mào
róng ài
róng ā
róng hè
róng fù
róng jìng
róng guāng
róng wèi
róng cì
róng shèng
róng nà
róng tài
róng gǎo
róng lì
róng lài
róng lù
róng huò
róng guó
róng jìn
róng huái
kuǎn kū
huá kū
jiāo kū
yóu kū
cuì kū
qiū kū
jiāo kū
fán kū
wěi kū
xuè kū
tóng kū
yí kū
gǎo kū
xiān kū
lā kū
yù kū
cuī kū
sā kū
zé kū
sū kū
jī kū
shāng kū
jí kū
yí kū
chūn kū
diāo kū
róng kū
chá kū
gān kū
shān kū
gàn kū
piān kū
má kū
fén kū
cuò kū
sǔn kū
cài kū
yān kū
sōu kū
xū kū
shuāi kū
yán kū
xuán kū
jí kū
piān kū
diāo kū
jí kū
⒈ 草木茂盛与枯萎。
引南朝宋颜延之《秋胡》诗:“孰知寒暑积,僶俛见荣枯。”
唐温庭筠《题端正树》诗:“草木荣枯似人事,緑阴寂寞汉陵秋。”
⒉ 喻人世的盛衰、穷达。
引《后汉书·冯异传》:“结死生之约,同荣枯之计。”
唐钱起《初至京口示诸弟》诗:“兄弟得相见,荣枯何处论。”
《红楼梦》第九二回:“人世的荣枯,仕途的得失,终属难定。”
廖仲恺《如此江山·题白云远眺图》词:“苍茫眼底,有多少荣枯,沧桑人事?”
草木的茂盛与枯萎。
荣róng(1)(形)草木茂盛:本固枝~。(2)(形)兴盛:繁~。(3)(形)光荣:~誉|虚~。
枯读音:kū枯kū(1)(形)(植物等)失去水分:~萎|~槁|~草|~骨。(2)(形)(井、河流等)变得没有水:~井|海~石烂。(3)(形)没有生趣;枯燥:~坐。(4)(名)〈方〉芝麻、大豆、油茶等榨油后的渣滓:菜~|茶~|麻~。