shàn shàng
zhǔ shàng
ào shàng
nián shàng
hé shàng
tiáo shàng
mǔ shàng
bào shàng
wū shàng
líng shàng
zhái shàng
fù shàng
mèi shàng
lù shàng
yí shàng
tǐ shàng
dǒu shàng
mián shàng
yuè shàng
zhōng shàng
jiāng shàng
gū shàng
zhī shàng
sāng shàng
hé shàng
yún shàng
huì shàng
miàn shàng
guān shàng
zhěn shàng
fǔ shàng
zǎo shang
kūn shàng
guān shàng
míng shàng
wǔ shàng
xī shàng
téng shàng
pú shàng
guì shàng
hé shàng
xí shàng
ān shàng
jǐn shàng
fèng shàng
qiè shàng
mò shàng
mǎo shàng
hù shàng
dāng shàng
wǎng shàng
wǎng shàng
bèi shàng
qī shàng
wèn shàng
shèng shàng
lù shàng
fǎn shàng
lí shàng
bà shàng
xiāng shàng
bài shàng
mó shàng
jīn shàng
chū shàng
gǎn shang
wū shàng
lìng shàng
bí shàng
lǎo shàng
fù shàng
jiǎo shàng
chéng shàng
jiù shàng
xiàn shàng
fāng shàng
sì shàng
qú shàng
shuí shàng
gēn shàng
shēn shang
gài shàng
cūn shàng
jīn shàng
hūn shàng
háo shàng
běi shàng
shí shàng
qǐ shàng
liǎn shàng
wǎn shang
zhí shàng
gāo shàng
tài shàng
suǒ shàng
jìn shàng
shì shàng
chì shàng
jiǎo shàng
xiàng shàng
sāi shàng
jūn shàng
yī shàng
fēng shàng
bà shàng
xíng shàng
ruì shàng
sān shàng
rén shàng
xià shàng
zhǎng shàng
huáng shang
bàn shàng
kuáng shàng
shuǐ shàng
xiá shàng
jìn shàng
cháo shàng
è shàng
dùn shàng
hé shàng
gōng shàng
shùn shàng
yǐ shàng
mài shàng
xīn shàng
tiān shàng
qiú shàng
hǎi shàng
jié shàng
yán shàng
jùn shàng
niǎn shàng
fān shàng
táng shàng
ér shàng
zuò shàng
mén shàng
āo shàng
bù shàng
bī shàng
biān shàng
mǎ shàng
kàn shang
dào shàng
ā shàng
dì shàng
wú shàng
rú shàng
lǒng shàng
rèn shàng
fàn shang
jiàn shàng
xiù shàng
tóu shàng
tóng shàng
zūn shàng
sì shàng
shān shang
líng shàng
háo shàng
lóu shàng
chá shàng
zhǎng shàng
zài shàng
dà shàng
pèng shang
zhà shàng
jìng shàng
xiū shàng
shǒu shàng
jiā shàng
dǐng shàng
dōng shàng
⒈ 汶水之北。泛指春秋、战国时期齐国之地。 《论语·雍也》:“季氏使閔子騫为费宰。
引閔子騫曰:‘善为我辞焉!如有復我者,则吾必在汶上矣。’”
何晏集解:“去之汶水上,欲北如齐。”
杨伯峻注:“桂馥《札朴》云:‘水以阳为北,凡言某水上者,皆谓水北。’”
后人常用为隐居的典故。 三国魏应璩《与从弟君苗君胄书》:“营宅滨洛,困於嚣尘;思乐汶上,发於寤寐。”
唐杜甫《奉寄高常侍》诗:“汶上相逢年颇多,飞腾无那故人何。”
宋曾巩《贺熙宁四年明堂礼毕大赦表》:“臣心係北辰,身縻东土。永怀故事,难求汶上之图;独运清尘,方嘆《周南》之滞。”
1. 〔汶水〕水名,在中国山东省。亦称“大汶河”。
上读音:shàng,shǎng[ shàng ]1. 位置在高处的,与“下”相对:楼上。上边。
2. 次序或时间在前的:上古。上卷。
3. 等级和质量高的:上等。上策。上乘(佛教用语,一般借指文学艺术的高妙境界或上品)。
4. 由低处到高处:上山。上车。上升。
5. 去,到:上街。
6. 向前进:冲上去。
7. 增加:上水。
8. 安装,连缀:上刺刀。上鞋(亦作“绱鞋”)。
9. 涂:上药。
10. 按规定时间进行或参加某种活动:上课。上班。
11. 拧紧发条:上弦。
12. 登载,记:上账。
13. 用在名词后边,表示时间、处所、范围:晚上。桌上。组织上。
14. 用在动词后边,表示开始、继续、趋向、完成:爬上来。锁上。选上代表。
15. 达到一定的程度或数量:上年纪。
16. 中国古代乐谱的记音符号,相当于简谱中的“1”。