zōng shì
zōng yà
zōng lù
zōng shì
zōng xiàng
zōng huáng
zōng cóng
zōng guī
zōng zhǔ
zōng shú
zōng rén
zōng zú
zōng nǚ
zōng lǚ
zōng qīng
zōng jì
zōng běn
zōng shī
zōng sì
zōng yí
zōng zhèng
zōng zhèng
zōng guān
zōng juàn
zōng qī
zōng mǔ
zōng shè
zōng shèng
zōng mén
zōng fù
zōng bó
zōng tiāo
zōng fān
zōng gǔn
zōng cháng
zōng xué
zōng zhàng
zōng shàng
zōng miào
zōng jiào
zōng niè
zōng zhǐ
zōng cí
zōng yuán
zōng dì
zōng lèi
zōng sūn
zōng zǔ
zōng yīn
zōng qì
zōng lǐ
zōng guàn
zōng guó
zōng méng
zōng zhī
zōng pǔ
zōng jī
zōng lǎo
zōng háo
zōng shì
zōng pài
zōng zhù
zōng zhí
zōng líng
zōng shī
zōng chéng
zōng jiā
zōng fǎ
zōng huì
zōng jí
zōng gàn
zōng shí
zōng jiàng
zōng yīn
zōng zhǐ
zōng bīng
zōng jìng
⒈ 宗庙中藏神主的石室。亦借指宗庙,宗祠。
引《左传·庄公十四年》:“﹝原繁﹞对曰:‘先君桓公,命我先人,典司宗祏。’”
杜预注:“宗祏,宗庙中藏主石室。”
孔颖达疏:“宗祏者,虑有非常火灾,於庙之北壁内为石室以藏木主,有事则出而祭之,既祭纳於石室。”
南朝陈沉初明《陈武帝哀策文》:“铭功德於旂常,被徽音於鐘石,迴天仪於清庙,附祖考而来格,播茂实与英声,鬱氛氲於宗祏。”
《新唐书·高郢传》:“代宗为太后营章敬寺,郢以白衣上书諫曰:‘……夫庙犹不越礼而立,况寺非宗祏所安、神灵所宅乎?殫万人之力,邀一切之报,其为不可亦明矣。’”
明胡翰《明义士墓表》:“当寇发难时,巨族寒畯男女,扶携走道上,以脱一旦之命。不顾宗祏,弃骨肉者,里相比也。”
清蒲松龄《聊斋志异·段氏》:“怀问母,始知其故。曰:‘既属两姓,各有宗祏,何必在此承人百亩田哉!’”
⒉ 引申指朝廷,国家。
引《明史·奸臣传序》:“然小人世所恒有,不容概被以奸名。必其窃弄权柄,搆结祸乱,动摇宗祏,屠害忠良,心跡俱恶,终身阴贼者,始加以恶名而不敢辞。”
宗庙藏神主的石室。
宗zōng(1)(名)祖宗:列祖列~。(2)(名)家族;同一家族:~庙|~室|~弟|~兄|~族。(3)(名)宗派;派别:正~|~派主义。(4)(名)宗旨:开~明义|万变不离其~。(5)(动)在学术或文艺上效法:他的唱工~的是梅派。(6)(名)为众人所师法的人物:文~。(7)(量)一~心事|一~大案。(8)姓。
祏读音:shí古代宗庙中藏神主的石室。