hóu míng
hóu yōng
hóu tóu
hóu ái
hóu shé
hóu lóng
hóu yīn
hóu kēng
hóu yān
hóu jīn
hóu zhuàn
hóu sù
hóu yùn
hóu jīn
hóu yán
hóu jìng
hóu jié
hóu jié
hóu chún
hóu qiāng
hóu wěn
hóu jí
hóu é
hóu bì
hóu fēng
hóu shā
hóu jí
hóu lóng
hóu tóu
hóu zhuǎn
qì yè
gěng yè
chōu yè
wū yān
kòng yān
āi yān
gěng yān
tí yān
shù yān
jiáo yàn
chōng yān
sān yān
gé yān
gǎn yān
yīn yān
wǎn yān
gěng yè
tòng yān
chēn yān
qī yān
níng yān
jìn yān
dùn yān
wà yān
yuě yān
hán yān
bēi yè
tūn yàn
hóu yān
shí yān
cǎn yān
jī yān
tián yān
dàn yān
tián yàn
yōu yān
wū yè
喉咽hóuyān
(1) 位于喉的后方或紧接喉部的咽的下部
英laryngopharynx(2) 比喻要.害之地
英a 2 position⒈ 咽喉,喉咙。
引元关汉卿《蝴蝶梦》第三折:“迷留没乱救他叫破俺喉咽,气的来前合后偃。”
《水浒传》第八一回:“燕青顿开喉咽,手拿象板,唱《渔家傲》一曲。”
⒉ 喻要害之地。
引《汉书·酷吏传·严延年》:“河南天下喉咽,二周餘毙。”
颜师古注:“喉咽,言其所在襟要,如人体之有喉咽也。”
《新唐书·陈子昂传》:“甘州所积四十万斛,观其山川,诚河西喉咽地。”
会厌以下,喉部之上的部位。泛指咽喉。
喉hóu(名)介于咽和气管之间的部分;喉是呼吸器官的一部分;喉内有声带;又是发音器官;也作喉头。
咽读音:yān,yàn,yè[ yān ]1. 口腔后部由肌肉和黏膜构成的管子,分三部分,上段与鼻腔相对称“鼻咽”;中段与口腔相对称“口咽”;下段在喉的后部称“喉咽”。咽是呼吸道和消化道的共同通路(亦称“咽头”):咽喉。