kǎi lǎng
shuǎng lǎng
wài lǎng
jùn lǎng
míng lǎng
huò lǎng
kāi lǎng
xuān lǎng
lì lǎng
guǎn lǎng
kuò lǎng
jùn lǎng
chàng lǎng
hóng lǎng
rùn lǎng
zhāo lǎng
liáo lǎng
pēng lǎng
xiǎng lǎng
gāo lǎng
xuě lǎng
jùn lǎng
jì lǎng
zhū lǎng
xiān lǎng
fēn lǎng
xiá lǎng
liáo lǎng
huàng lǎng
qián lǎng
liáo lǎng
jī lǎng
chéng lǎng
chǎng lǎng
tōng lǎng
hóng lǎng
sháo lǎng
cōng lǎng
yīng lǎng
zǎo lǎng
shū lǎng
xī lǎng
hǎn lǎng
xuān lǎng
kāi lǎng
yuān lǎng
kuàng lǎng
liáo lǎng
róng lǎng
tǎng lǎng
jié lǎng
zhào lǎng
qī lǎng
yīn lǎng
qiàn lǎng
kuàng lǎng
guāng lǎng
qíng lǎng
tǎng lǎng
yìng lang
jìng lǎng
chè lǎng
bǐng lǎng
jiǒng lǎng
jiàn lǎng
hé lǎng
kàng lǎng
wēi lǎng
jùn lǎng
xiù lǎng
chāo lǎng
huàn lǎng
qīng lǎng
hóng lǎng
huàng lǎng
jīng lǎng
hóng lǎng
豁亮。
宽[.好工具]敞明亮。
⒈ 豁亮。
引唐杨炯《早行》诗:“敞朗东方彻,阑干北斗斜。”
⒉ 宽敞明亮。
引唐萧至忠《三会寺应制》诗:“岧嶤仓史臺,敞朗紺园开。”
叶圣陶《倪焕之》九:“楼阁便在峰峦侧边树木丛中显露出来,有敞朗的前轩,有曲折的回廊,有彩绘的雕饰,有古雅的用具。”
敞chǎng(1)(形)(房屋、庭院等)宽绰;没有遮拦:宽~。(2)(动)张开;打开:~着门。
朗读音:lǎng朗lǎng(1)本义:明朗。(形)光线充足;明亮:明朗。(形)光线充足;明亮(2)本义:明朗。(形)声音清晰响亮:明朗。(形)声音清晰响亮