lǐ zōng
lǐ sǒu
lǐ ěr
lǐ zhuī
lǐ huì
lǐ shēn
lǐ yōng
lǐ guō
lǐ māo
lǐ qǐ
lǐ ràng
lǐ zi
lǐ hè
lǐ zhēn
lǐ xiè
lǐ mén
lǐ chuǎng
lǐ bái
lǐ bīng
lǐ jiā
lǐ dù
lǐ lǎo
lǐ sì
lǐ chéng
lǐ fǎ
lǐ guān
lǐ héng
lǐ wáng
lǐ yáng
lǐ yuán
lǐ xià
lǐ chì
lǐ mò
lǐ táng
lǐ xiān
lǐ yě
lǐ kuí
lǐ yù
lǐ táo
shēn hè
xiè hè
diàn hè
chén hè
biàn hè
bān hè
fèng hè
qìng hè
shǎng hè
jìng hè
xǐ hè
chēng hè
yàn hè
èr hè
cān hè
yàn hè
cháo hè
hòu hè
zhì hè
lǐ hè
zhù hè
chóu hè
dá hè
xiǎng hè
bì hè
dào hè
jìn hè
biǎo hè
gōng hè
bào hè
李贺Lǐ Hè
(1) (790—816)字长吉,唐代福昌(现(好工具.)在河南省宜阳西)人。南园,是李贺在家读书的地方。他写了《南园十三首》,慨叹当时有许多作品不切合实用,悲秋一类诗文用在战争中无济于事
英Li He人名。(西元790~816)字长吉,福昌(今河南省宜阳县西)人。唐代诗人。自幼聪颖过人,七岁能辞章,工于诗文。为诗不先立题,喜用奇字异辞,想像力丰富,风格独特。宪宗时为协律郎。著有《昌谷集》。
李lǐ(1)(名)(~子)小乔木;果实球形;黄色或紫红色;是普通水果。(2)(名)(~子)这种植物的果实。(3)(名)(Lǐ)姓。
贺读音:hè贺hè(1)(动)庆祝;庆贺:~喜|~信|~词|~电。(2)(Hè)姓。